RƠI DÒNG THÁC TRẮNG ...
Phải chăng tiếng thác xa xôi ấy
Gởi lại trong mình những xốn xang
Cái phút giao thoa mà diệu viễn
Lặng thầm phác họa một dung nhan
Theo lối kéo dài vạch nối thêm
Để cho gót bước nhẹ qua thềm
Vào dòng thác đổ nghe chan chứa
Từng sợi trắng dòng rớt giọt êm
Cỏ vướng chân xanh non nõn vươn
Bên dòng nước chảy rỉ đài chương
Thành non ấy của thiên thâu đứng
Để khách nhàn du nghỉ chặng đường
Lớp lá vàng rơi xếp tháng ngày
Phai mầu sinh học gió lùa lay
Gót nai giẫm đạp - chăng ngày ấy
Mà tiếng xạc xào vang đó đây
Chiếc lá lẻ rơi trên đá rêu
Như ngôn ngữ chín nét tơ thiều
Sự im lặng ấy sao mà vướng
Vào tận tâm can đọng ít nhiều
Cây thấp cành gie cũng lá vàng
Chao nghiêng trong gió rộn cành ngang
Lung linh trong nắng như hơi thở
Từ trái tim xưa rắc khẽ khàng
Phải chăng tiếng thác xa xôi ấy
Níu gót chân đi buổi sáng này
Để ngập tình thơ hương lửa cũ
Cuộn trào bay bổng mấy tầng mây .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]