NẮNG PHƠI MẦU CỔ TÍCH ...
Cái tính ly kỳ đậm cổ sơ
Nắng đi dòng chảy trải huyền mơ
Im lìm phổ nốt trầm tư nhạc
Khi đã qua đây khó hững hờ
Khoảnh khắc ngừng trôi gió mặt hồ
Thu mùa ai nhuộm rắc hư vô
Dáng thu rả rích trong ngày hạ
Mầu mắt giai nhân thuở liễu bồ
Em viết lên đây buổi với anh
Ngồi bên hồ nước nhỏ long lanh
Nghe cơn gió lạ nghiêng vòm lá
In xuống dòng trôi những dáng cành
Ở cuối đường mây trải sắc mơ
Mầu xanh pha nắng núi non mờ
Chiều dài có bóng thôn làng đó
Từng nhịp thời gian kết tóc tơ
Kỳ diệu làm sao sắc của trời
Từng làn mây mỏng xếp lằn trôi
Ở trong mầu xám xa vằng vặc
Chìm xuống mặt hồ nước cạn vơi
Cảnh cổ sơ mà của sáng nay
Em , anh sưởi ấm lại vòng tay
Bên hồ hoằng hóa mùa hương lửa
Gởi nắng men nồng chắp cánh bay
Và để cho thơ cạn nỗi niềm
Phút giây thanh thản mở buồng tim
Bên trời không thể không trao gởi
Một chút hoài mong khó kiếm tìm .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]