Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015
MẦU NẮNG VÀNG PHAI ...
Đan thanh mộc mạc dệt đường tơ
Cái nhịp cầu kia đứng hững hờ
Như giữa chuỗi ngày khuya khoắc ấy
Còn vang tiếng vó ngựa chiều mơ
Bởi hoang sơ lắm điểm thiên nhiên
Chưa nói là đây chút lụy phiền
Vằng vặc không gian vào cõi lặng
Âm thầm trầm mặc vận văn phiên
Đan nhau cành lá của loài cây
Ngã bóng vào trong suối cạn đầy
Dòng nước vô tình như nhắc nhở
Cái gì vướng bận mãi xưa nay
Hanh hao mầu sắc cỏ hoa phai
Xào xạc vào trong nỗi cảm hoài
Tiếng gió se lòng làm lịm tím
Như vừa thổn thức giấc liêu trai
Đi theo giây phút dệt tình thơ
Là cũng giao thoa cạn bến bờ
Cái đẹp mang theo hình ảnh của
Âm thầm lạc lỏng buổi hoang sơ
Trải ra khoảnh khắc của ưu tư
Bởi nhớ vần thơ xưa Tố Như
Khắc khoải dòng trôi quanh uốn lượn
Nhịp cầu nho nhỏ cạn ngôn từ
Người đây cảnh đấy của hôm nay
Gieo rắc vào trong thơ rứt ray
Mà cõi lòng luôn vần hòa quyện
Cạn nguồn dấu ái để phơi bày .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]