MỘT NÉT ĐẸP HÀ GIANG ... Không thể bỏ qua phút giây xào xạc Sợi tơ lòng dìu dặt gọi thiên nhiên Ở rất xa nơi ấy tận cuối miền Nhưng dù vậy vẫn quê hương của mẹ Ruộng bậc thang cội nguồn là ước lệ Cứ hoằng khai theo tầm mắt định hình Sự chân quê một góc cạnh vô minh Mà chung cuộc là băng tần toan tính Cỏ phong rêu giữa không gian yên tĩnh Nước im lìm đứng dòng chảy quanh co Sự đẩy đưa như trăm mối tơ vò Giăng mắc hết cả chu kỳ tâm tưởng Mầu xanh cây núi đồi mang âm hưởng Giữa ngàn trùng anh nhận diện gì không ? Bóng nước thiên nhiên cô đọng ấm nồng Đã hoằng hóa vào gót chân phiêu lữ Đã nhuần nhuyễn những nẻo đường phương xứ Lãng vãng chút gì chất dẻo tơ vương Đặc thù đây lấp kín cả cung đường Sự lao động cần cù mà lịm mật Ngôi nhà nhỏ trầm tư nhìn sự thật Đang ngoằn ngoèo réo gọi gót chân xa Anh có nghe trong ấy sự chan hòa Đang trôi dạt vào vòng tay du khảo Tím tâm hồn trước không gian diện mạo Ở một miền xa tít tắp quê hương Mà nghiễm nhiên rút gọn lại chặng đường Để giao cảm trong tầm nhìn viên mãn Trời không nắng sự thanh bình lãng mạn Bước song hành nghe hơi ấm tràn thơ Thời gian trôi như không có bến bờ Anh có thấy một phút giây thanh thản ? |
Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]