Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016
LỤA LÀ DẢI TRẮNG PHIÊU DU ...
Khẽ khàng trong nắng lụa là rơi
Dòng chảy từ đâu mải miết lời
Qua đá qua cây qua lượn gió
Để rồi bung vỡ nốt chơi vơi
Đi bao nhiêu đoạn hết bao ngày
Gió bụi dặm ngàn xiết chặt tay
Đây sắc nguyên sinh đầy vị nhụy
Kia màu thực vật thảm tơ bay
Cùng ngồi lại ngắm cả không gian
Ánh nắng trên cao trải nhịp nhàng
Mà rất ấm nồng qua diễm cảnh
Đổi trao tầm mắt vẹn dung nham
Bên thềm cây lá cũng xanh che
Cái nắng âm thầm giữa vắng hoe
Nhuộm đỏ vành môi ngoài viễn xứ
Cùng tình thơ đậm sắc hương mê
Vẫn nghe tiếng gió thổi mênh mang
Cùng với dòng trôi thác khẽ khàng
Một buổi cảm giao bên nắng gió
Mặn mà thi tứ , xứ Nà Hang .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]