GIÂY PHÚT KHÔN NGUÔI ...
Vầng dương trốn sau núi
Sương lạnh xóa phủ màu
Nỗi niềm đang rong ruổi
Thời gian nối theo nhau
Dòng trôi như đứng lại
Thêm góc cạnh bên bờ
Nhạc ru hồn quan tái
Từng sợi gió hoang mơ
Gốc cây già nghiêng gió
Cành đổ xuống nhọc nhằn
Một bóng người nơi đó
Nhìn buổi chiều băn khoăn
Bên bờ tranh xiêu mái
Gió lạc giọng xạc xào
Nỗi buồn lây có phải
Màu nắng quái âm hao
Tình thơ theo màu nắng
Gượng bám trong bùi ngùi
Bên bờ quê yên ắng
Làm tấc lòng khôn nguôi ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]