PHỐ CỔ CUỐI CHIỀU ...
Sắc chiều đã xuống tự bao giờ ?
Còn lại chỉ là chút nắng mơ
Ở cuối chân trời đang đỏm dáng
Cho mình thức dậy trọn bài thơ
Mây vần thành cụm thẫm mầu đen
Nổi bật lưng trời một ánh trăng
Vóc dáng lưỡi liềm sao lãng mạn ?
Lời xưa còn lại - mẫu cung Hằng
Mầu xanh mỏng nhạt của không trung
Chút gió se bay rắc lạnh lùng
Giây phút mặn lòng nơi phố cổ
Em cùng anh đứng giữa cầm chung
Ánh đèn lên sớm sắc lung linh
Chảy xuống sông Hoài cuộc lữ sinh
Tất cả là đây dồn tất cả
Hội An diễm lệ giữa an bình
Bóng dừa trầm tích dáng Kiều thơm
Mầu tối ru đưa tựa sắc bờm
Của ngựa ấm no phi nước đại
Vào dòng chảy của bóng căng bơm
Phiên mầu mây xuống với dòng sông
Gió nhẹ trôi đi nước mở vòng
Thành những đường vân tơ sợi dệt
Vòng tay mình ấm vị men nồng
Chờ trăng vó cất đứng âm thầm
Lượn gió hôn vào bẽn lẽn câm
Là những hồn quê xưa có sẵn
Để cho thời khắc lặn cung trầm
Đâu đây văng vẳng một cung đàn
Lỏng phím độc huyền âm chứa chan
Của một cung đàn xa xôi lắm
Phụng cầu rưng rức rót dung nhan
Vòng tay càng chặt chuyển hương tình
Phố cổ buổi chiều xóa nhục vinh
Thanh thản cõi lòng mình anh nhỉ ?
Phút giây châu ngọc - cuộc đăng trình .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]