NẮNG CHIỀU BÊN HỒ LẠNH ...
Ôi ! nhớ làm sao cảnh sắc này
Mỗi khi dừng lại xứ sương bay
Mầu sương ấp ủ bao năm tháng
Trong gió mang về giọt buốt tay
Mầu nắng chiều hôm nắng quái vàng
Mỏng mà dìu dặt sợi tơ loan
Phai lên cây cỏ , pha dung mạo
Làm đẹp thêm cho góc cạnh vàng
Núi đứng phong trần xám khói sương
Cùng mầu nắng nhẹ chút gì vương
Lặng thầm thổn thức bao cung bậc
Giây phút giao thoa mối tỏ tường
Hồ nước lạnh êm phẳng lặng soi
Bóng cây đổ xuống mối quan hoài
Cái hồn nho nhã thông muôn thuở
Như rắc vào lòng hẹn tái lai
Thềm cỏ hai bên xanh lớp non
Nắng phai loáng thoáng tím tâm hồn
Buổi chiều bóng ngã hanh hao gió
Là lúc giao hòa những nét son
Bến nước ngày nao nắng rọi chiều
Nhạt nhòa gót bước , nhạt đìu hiu
Mà trong nguồn tận vi vu gió
Cảm nhận buồng tim - phút rất nhiều
Trời lạnh hơi chiều thấp xuống thêm
Để tầm tay với ở bên thềm
Con đường lặng bóng không nhân ảnh
Mà ướt sương rơi , ướt nỗi niềm
Viết hết ra lòng để bỗng nhiên
Trong bao nỗi nhớ nát canh thiền
Giờ nhìn cảnh cũ nhưng mà mới
Bởi tứ thơ cùng chật nức thiên .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]