Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014
VỀ THĂM QUÊ NỘI ...
( Thân tặng các gia đình anh chị ở Hưng Yên và riêng tặng cháu Nguyễn Hữu Đường )
Từng giây phút trầm tư và khắc khoải
Về quê mình qua lối Trấn Giang Lầu
Để tỏ bày âm vận với chiều sâu
Cứ rưng rức nỗi niềm chưa bung vỡ
Nét cong ấy mái ngói son rạng rỡ
Đường cổ phong giai điệu lẫn cung từ
Mà rạch ròi bóng dáng của chân như
Đã tiết tấu mối tình xưa huyền sử
Ta tiếp nhận giữa hai bờ tư lự
Cuộc thăng trầm nào cũng có đoan nguyên
Hơn nửa vòng quay thế kỷ Hưng Yên
Vành nôi ấy mẹ ru hời ấm giọng
Hương nhãn ngọt trái căng tròn chín mọng
Đàn ong bay trên nóc buổi non thề
Nắng thu mùa vàng nhẹ vị hương quê
Mang hoài cảm theo gót chân nhè nhẹ
Chút gió bay hơi sương rơi khe khẽ
Má vơi đầy cái lạnh dáng xa trông
Nghe tiếng trôi âm ỉ giữa dòng sông
Mà hơi gió tiếng dầm xưa khoan nhặt
Đối diện hết khúc nôi và trầm mặc
Những thang tầng quê Nội đẹp mầu son
Chuyện ngày xưa Thầy Mẹ kể vẫn còn ...
Dù mới gặp mà hình dung mồn một
Một thống chứng không bao giờ bỏ sót
Nơi tôn thờ Vua Bãi Sậy lên ngôi
Hương khói bay nghi ngút quyện mây trời
Là hình ảnh bậc Sĩ phu yêu nước
Ta trở về một ngày không hẹn trước
Nhận vô cùng những ánh mắt thân thương
Cảm tạ ơn trên , cảm tạ mười phương
Bằng âm vận bài thơ này bày tỏ ...
RỘ SẮC THU MÙA ...
Ánh nắng vàng ơi ! hôn sắc thu
Lên ngàn lá nõn tóc tơ phù
Cái mầu của buổi thu vàng úa
Gieo rắc âm vần reo phỉ phu
Xanh nõn vàng cam rót liễu mành
Trong khung trời rộng ngát mầu xanh
Mầu trong vắt quá thu man mác
Chạm trái tim lòng nhịp yến anh
Và nước xuôi dòng sắc nhớ nhung
Từ xa biết mấy độ lai trùng
Đổi thay mà vẫn đong đầy những ...
Tầng bậc thu trời cứ tựu chung
Bóng cỏ hanh hao qua một mùa
Nắng vàng hôn nhẹ gió ngàn đưa
Âm thanh thảng hoặc và khe khẽ
Như tiếng tơ lòng ru tự xưa
Mặt phẳng kẻ từng sắc rất riêng
Chìm sâu vào đáy nước hư huyền
Chừng nghe có tiếng trôi ri rỉ
Tiếng của nhịp chùng rơi tĩnh yên
Rời rạc chim thu vội chuyển cành
Dễ chừng trong ấy lạc âm thanh
Nên như xẻ gió bay vào mộng
Một chút thôi mà - trong mỏng manh
Lắng đọng giai tầng thắm sắc tơ
Rừng cây im bóng đứng bên bờ
Để cho vóc dáng tình bay bổng
Trong buổi vơi đầy rưng rức thơ .
MẦU HOA TRÊN BIỂN SỚM ...
Núi mầu xanh nhạt đứng liêu trai
Mất mấy quan san mấy dặm dài
Để ngắm đầy vơi trong ánh mắt
Một ngày nhàn tản gót vu lai
Ở trong trời trắng áng mây vương
Nhạt sắc phong thu nhuộm dặm trường
Cái dáng buông mành đang liễu biếc
Vào tàng thơ nhớ sắc biên cương
Khói sương se lạnh gởi vào hồn
Thủy mặc đong đầy ôm núi non
Giây phút hư phù mà tuế nguyệt
Mặn nồng trong ấy gót chân son
Biển khơi yên tĩnh nước hơi hoen
Cuối bước chân xa điểm họa hoằn
Những cuộc hải hành trên biển sớm
Theo triều sóng nhẹ vượt phăng phăng
Trầm tư mầu biển dệt âm vần
Xao khúc tình hoài ghẹo thế nhân
Vóc dáng thu mùa vây dáng biển
Gợn nguồn cảm hứng chút bâng khuâng
Nắng mầu sớm nhẹ lá hoa xuyên
Sắc đỏ vành môi thoáng nhụy thuyền
Trở giấc vào thu từ dạo ấy
Âm thầm mà cũng dạt dào duyên
Gương soi một buổi sáng vơi đầy
Tay nắm ấm nồng siết chặt tay
Giây phút thiên nhiên và luyến ái
Khép vòng tròn kín giữa hôm nay .
KHÚC HẠ UY CẦM ...
Đây Hạ Uy Di buổi sáng mùa
Thu đầy trong vắt gió ngàn đưa
Trời mây vân cẩu loang mầu trắng
Của buổi du nhàn thuở Diễm Xưa
Một khúc đàn thu tơ sợi pha
Mặn nồng biết mấy những âm ba
Phương trời xa lắm trong lòng biển
Mà dáng thu mềm nghe thiết tha
Dãy núi cổ phong nhuộm nắng vàng
Kỳ hình lồi lõm trải miên man
Mầu xanh cổ tích êm đềm ấy
Gởi chút nhạc lòng ru chứa chan
Bên mép sóng xao những mái nhà
Những gì còn lại của hôm qua
Cư dân tần tảo trong ngàn sóng
Dòng chảy cơ hồ trôi rất xa
Thủy tạ mang theo một dáng cầu
Của nhiều năm tháng giữa nông sâu
Nên chăng cứ gọi là du lãm ?
Cho khách phong hồ cạn bể dâu
Nước lặng dòng xanh vắt đáy ngần
Ru rong theo gió tiếng thu ngân
Tràn lên thềm cát hôn thềm cát
Vẽ đẹp lên toang thủy mặc thần
Vọng tiếng ru xa hướng mặt trời
Lạc vào cảm giác nhụy tơ rơi
Đường xa ngàn dặm buồm căng gió
Như tiếng trăm năm đã gọi mời
Cùng bước theo từng bước cát in
Dấu chân thoáng nhẹ gói niềm tin
Những ngày sương gió hoa băng đảo
Đầm ấm tình thơ trọn mắt nhìn
Nắng ấm thu ơi ! bắc nhịp cầu
Kéo dài vạch nối cạn canh thâu
Đêm trăng nào đã trao hương lửa
Hai mái tóc sương đã nhuốm mầu
Gởi lại nơi đây nhụy vị tình
Xóa nhòa trong ấy những hư vinh
Âm vần trong sáng thanh giai điệu
Giữa Hạ Uy Di giữa lộ trình .
Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014
LỐI MÒN XANH SẮC RÊU ...
Mầu rêu xanh xanh nõn
Bám vào đá khẽ khàng
Cây trong rừng bề bộn
Giăng mắc hết không gian
Con đường kê toàn đá
Khúc khuỷu và gập ghềnh
Kéo dài vào hoang lạ
Cuối dốc mãi đi lên
Cây giăng cành khô khốc
Chằng chịt hai bên đường
Có mầu hoa ôm lộc
Chút mầu đỏ tơ vương
Bầu trời cao sữa đục
Vương vất bóng sương mù
Gió lùa theo từng lúc
Âm vọng tiếng vi vu
Nắng râm râm theo gió
Không làm ấm tâm hồn
Sắc thu mềm nơi đó
Đẫm ướt chân thềm non
Sự hoang sơ trầm mặc
Mà rả rích hương mùa
Chút tình thơ se thắt
Giữa không gian gió lùa .
HOA RẮC LỐI THU ...
Lối vắng rơi đầy sắc thắm hoa
Trong sương trong khói rộn âm ba
Mầu xanh lá cỏ cùng âm hưởng
Cái lạnh thu bay vướng nhạt nhòa
Ánh sáng đi theo ánh mặt trời
Cái mầu rả rích lẫn chơi vơi
Của thu lỏng phím cung đàn nhớ
Làm lặng tâm hồn những khúc nôi
Hòn đá đen mầu đất cũng đen
Lối đi khúc khuỷu để bon chen
Cái mầu hoa ấy thu rơi rụng
Cho bước thu đi gót họa hoằn
Im lặng không gian để cạn nguồn
Thanh thao âm điệu nhạc thơ buông
Cái miền rừng núi xa đô hội
Có dấu thu đi xóa trũng buồn
Biết mấy không gian cứ ẩn tàng
Cho thu nhuộm sắc sự đài trang
Mỗi lòng thu cảm đều gieo rắc
Như ở nơi này bao chứa chan
Đơn điệu mà như kéo sắc mầu
Giữa ngày rong ruổi giữa bên nhau
Đường thu nhỏ lối mà văn vẻ
Nồng ấm nắng về ấm trước sau .
ĐƯỜNG RỪNG THU SOI NẮNG ...
Những hòn đá âm thầm mà biết nói
Trơ vơ buồn tiếp ánh sáng thu soi
Nhớ lại ngày ngồi đấy để cảm hoài
Nghe gió thổi rì rào lay cây lá
Sự se lạnh còn vướng làn sương khói
Trong khẽ khàng mà rộn rã tư duy
Lá vàng khô xào xạc gót chân đi
Nghe âm hưởng tiếng nai vàng giẫm đạp
Cây vươn lên tạo hình hài phức tạp
Mà cơ hồ đường nét của thơ bay
Nắng thu mùa thổn thức của hôm nay
Như reo rắc hương lòng cho viễn khách
Đường vắng lặng gió luồn qua ngõ ngách
Mang cạn nguồn sự giao cảm tự nhiên
Trời trên cao rừng che khuất hư truyền
Ở xa lắm chỉ nhìn qua khe nắng
Thu còn lại là bao nhiêu đè nặng
Để mái đầu ong bướm mãi trôi đi
Cho nguồn thơ trở giấc kể từ khi
Đầy cảm xúc nhận chân thu hương vị
Cùng đi theo vạn nẻo đường thiên lý
Giữa tơ mềm âm vận giữa lưu ly
Mà hồn nhiên tỏa nốt nhạc xuân thì
Thu mãi đẹp vô cùng và miên viễn ...
CẢNH QUAN LÀNG YÊN ĐỔ ...
Đây nguồn cội những vần thơ tuyệt tác
Sắc thu buồn hàm chứa những tư lương
Cùng bon chen theo dòng chảy tình trường
Lạc lỏng bước vào bậc thềm thu cảm
Ngôi nhà cổ của phong rêu mờ xám
Nét phong nho ẩn khuất một ân tình
Bức bình phong lãng đãng để tồn sinh
Đài hoa biểu mang chân dung nho sĩ
Cây cổ thụ xòe cành xanh tọa lý
Gió ru rong gây cảm xúc u hoài
Nắng thu trong như quang cảnh gương soi
Dìu dặt mãi với ngôn từ hoa mỹ
Hồ lặng nước thi gan và bền bỉ
Tảo rong rêu làm mầu sắc âm thầm
Lá súng hanh hao trong nắng vàng râm
Mầu hồng tím vươn lên đài hoa lạnh
Lan can ao nhuốm sắc mầu cô quạnh
Kéo hình hài vạn cổ nhuộm thời gian
Mục kích cảnh phong rón rén khẽ khàng
Như cô đọng sự cảm hoài tiếc nuối
Im ỉm âm thanh thước đo lầm lũi
Thu ngỡ ngàng mang giai điệu đoan nhiên
Hồn thi nhân còn đó giữa thiên niên
Mùa cảm tác ôm đầy lên cây lá
Không ngạc nhiên ở quê người xa lạ
Bởi tình hoài vướng víu vết xe lăn
Nước hồ im còn đó những băn khoăn
Phiên bản nhẹ mảnh trời cao mây xám
Giữa nắng thu bài thơ mùa giao cảm
Quê hương người cứ đẹp mãi khôn nguôi
Cái đẹp nho phong tiềm ẩn rạng ngời
Làm rưng rức bài thơ tình ghép vận .
Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014
NÉT ĐẸP SÀI GÒN ...
Chiều lắng xuống Sài Gòn trong rực rỡ
Ánh đèn mầu lấp lánh rọi vào sông
Cái mầu xanh của dòng nước ấm nồng
Làm rưng rức nỗi niềm ôm Bến Nghé
Đỉnh tháp vươn những gì đang có thể
Vươn xa hơn để gần gũi năm Châu
Mái tóc điểm sương mái tóc xanh mầu
Cứ quyến luyến bên nhọc nhằn mở cõi
Nhịp bắc qua sông chiếc cầu huyền thoại
Trong thăng trầm gần thế kỷ qua nhanh
Buổi tắt hoàng hôn bóng sắc tơ mành
Kéo vạch nối hai miền tả hữu ngạn
Gượng bám mầu xanh quanh khu Cách mạng
Bến Nhà Rồng thắp sắc điện lưu ly
Nằm bên bờ dòng nước của từ khi
Tròn di sản của Sài Gòn - Gia Định
Trời nhớ nhung chuyển mầu mây hiệu đính
Để thêm duyên cho giây phút Sài Gòn
Cứ mỗi ngày thêm nét vẽ mầu son
Lên vóc dáng cho Viễn Đông Hòn Ngọc
Sài Gòn ơi ! trải dài đường gấm vóc
Còn lại đây những hứa hẹn mai ngày
Cái đẹp mà đang có giữa hôm nay
Là tất cả vạn buồng tim góp lại .
HỒ TRÊN NÚI CAO ...
Miệng núi lửa trở thành hồ nước mát
Thẳm mầu xanh biêng biếc vị hương tình
Sự lặng thầm trong khắc khoải tồn sinh
Để bật dậy thời gian nào có thể
Cái đẹp tự nhiên xóa nhòa dâu bể
Gót chân mềm hợp xướng bởi mười phương
Nét đẹp nên thơ hoằng hóa cung đường
Tuyết trắng phủ đài trang cho dáng núi
Đường cánh cung vòng hồ đang lầm lũi
Vào thời gian từ xa lắm vô chừng
Không gian chìm vào vô thức rưng rưng
Sự da diết tâm hồn xuyên hiện cảnh
Mặt nước xanh cơn sóng xao lấp lánh
Nắng thu mùa hiệu ứng chất thơ đi
Giữa hồ trôi tiếng thủy động rầm rì
Kéo vệt trắng lãng du mà hư ảo
Cây bên hồ điểm xanh thêm diện mạo
Trong gió bay xào xạc tiếng tơ mềm
Láng cỏ xanh non theo gót chân êm
Làm đứng lại sắc nắng trời xuống vội
Mây trắng ôm trễ tràn trên đỉnh núi
Khiến bầu trời thảng hoặc ít mầu xanh
Trải giang san qua mấy dặm gập gành
Nghe thanh thản tâm hồn qua thời khắc .
DÒNG SÔNG XUYÊN HẺM NÚI ...
Dòng nước chảy của trăm năm để lại
Con sông gầy trong hẻm núi hoang vu
Sự xa xôi như cách mấy tầng thu
Mà gần lại bên thềm hiên du lịch
Lối đi riêng bước chân người rả rích
Men theo sườn phong tống sự du dương
Cây cỏ phong rêu đầm ấm liễu tường
Theo vách đá nét du tình chấm phá
Dòng nước đục của một thời hoang hóa
Chảy quanh co ập lượn sóng vào thềm
Bậc đá vôi lay động khúc ru êm
Âm vọng lại tiếng tơ tình khoan nhặt
Bãi sỏi trơ vơ nhuộm mầu khuya khoắc
Cứ ơ hờ mòn mỏi với thời gian
Ngoảnh mặt trông lên dáng đứng ngang tàng
Mầu xám mốc ghi lên tường cổ tích
Buổi nắng râm mầu trời không ngọc bích
Đang âm âm mầu nhung nhớ thu mùa
Tiếng gió rong thêu dệt tiếng thoi đưa
Gõ thức cả một không gian yên tĩnh
Những gót chân khẽ khàng và vô định
Đi qua sườn kéo vạch nối nhàn du
Phong cảnh như dừng lại để vi vu
Làm đầm ấm bậc thềm hiên vẫy gọi
Gió bụi rắc cho dặm ngàn quan tái
Vào tình thơ mỗi lúc một đong đầy
Giữa bao la hùng vĩ với ngàn mây
Và nhỏ hẹp vòng tay lùa năm ngón .
Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014
HƯƠNG LÚA CHIỀU XA ...
Vạn dặm xa khơi bước lữ hành
Gạt ngoài quỹ đạo - mộng công khanh
Nhẹ theo dòng chảy cùng năm tháng
Quên lãng bao nhiêu khúc gập gành
Thanh thản tâm hồn vương vấn thơ
Trắng trong dòng chảy ngát đôi bờ
Vuông tròn đan dệt ươm mầu sắc
Sống thực không còn những mộng mơ
Cái sắc quê mùa của tự nhiên
Đan thanh hồn hậu mượt tơ duyên
Êm đềm giữa núi đêm nghe gió
Róc rách âm thanh nước suối thiêng
Mái lá hanh hao sắc xám mầu
Im lìm ru gió đuổi theo nhau
Rung rinh lay động mang âm hưởng
Đơn lạnh lạc loài hướng núi sau
Đồng lúa vàng ươm phưng phức hương
Cái mùi no ấm nhuộm cung đường
Dù trong im lặng mà rôm rả
Âm vọng muôn đời cạn bến Tương
Chìm nghỉm không gian một cõi bờ
Lặng thầm mài miệt giữa hoang sơ
Mà trong nguồn cảm lòng thanh thản
Một cuộc đời vui mãi chực chờ .
LẠNH TRẮNG KHUNG TRỜI ...
Hơi nước thành sương tỏa mặt hồ
Buổi mai loang nắng dệt hư vô
Trải lên khung cảnh hoang và vắng
Một buổi nhàn du tiết lữ đồ
Rặng núi xa khơi đẫm ướt sương
Trầm tư giai điệu của ngàn thương
Kéo từng vệt nắng thu trôi nổi
Cho nét phong thu cạn nẻo đường
Mặt nước phẳng gương phiên bản trời
Cái mầu nhung nhớ ấy tơ rơi
Cơ hồ là sắc liêu trai mộng
Dìu dặt khôn nguôi hết những lời
Lãng đãng vây sườn non khói sương
Chỉnh chu thủy mặc nét vô thường
Đan thanh chấm phá mềm toang vẽ
Dầm thấm men lòng bay vấn vương
Bờ cỏ ngăn đôi nước giữa dòng
Chiếc xuồng quên lãng ngập chìm trong
Nổi niềm ghi lại tình thơ ấy
Một buổi chia xa mặt với lòng
Trong ấy dường nghe có hẹn thề
Khẽ khàng ngắt véo buốt đau tê
Giữa trời non nước mang mầu nhớ ...
Mà đẹp ngôn từ ướm sắc mê
Để nhớ để thương để mặn nồng
Dặm ngàn gõ thức chút tình sông
Mà trong nghĩa biển đang bày tỏ
Giây phút trao cho một chữ đồng .
HƯƠNG NỤ MÙA ĐIÊN ĐIỂN ...
Trong nền trời xanh mây đang hòa quyện
Vươn lên tầm tay với sắc vàng phơi
Mầu nắng xuyên đọng lại dáng mặt trời
Mầu vàng ấy phân kỳ trong bảy sắc
Mấy nụ thôi mà đang là trầm mặc
Sự quan hoài khắc khoải vượt trùng châu
Khúc nhạc ai rả rích khắp địa cầu
Làm phưng phức cái sắc mầu điên điển
Lá đối xanh từ ngàn xưa vương miện
Ru rong theo nhịp gió thổi đồng bằng
Sự vươn lên để quang hợp tiềm năng
Cho nhụy vị đi vào trang ẩm thực
Chút thanh cao không vẫy vơ mầu mực
Của âm thầm mộc mạc tận quê xa
Có chút gì đọng lại của hôm qua
Một dòng chảy cạn nguồn trong sách vở
Không chờ đợi để canh tàn hoa nở
Nụ vàng hôn đang hàm tiếu bây giờ
Là cung từ của vóc dáng tình thơ
Lạc lỏng để thăng hoa cho cuộc sống
Sự chân chất không còn là trong mộng
Mà hiện sinh ngay giữa nhịp vơi đầy
Cuộc song hành nồng ấm buổi cầm tay
Có cái đẹp cái hồn nhiên điên điển ...
MÙA SEN NỞ RỘ ...
Còn phảng phất vị hương mùa báo hiếu
Những đài sen tao nhã hướng mặt trời
Như có từng sợi hạt nhỏ chơi vơi
Vào vô thức và cũng vào vô tưởng
Nhụy vị ấy đang âm thầm tưởng thưởng
Cho nhân loài hòa tấu khúc thiền không
Có phút giây gội rửa xót xa lòng
Để trong suốt mối chân như lặng lẽ
Dáng đan thanh vỡ òa trong dâu bể
Cho băng tần chắp cánh mấy tầng mây
Dặt dìu theo hương phấn ngát men say
Theo ánh nắng khẽ khàng mùa chay tịnh
Mầu hồng sáng đài trang và nhung mịn
Mà dễ là mầu của thuở hồng môi
Nẻo đường đi về nơi ấy xa xôi
Cứ thăm thẳm sắc hồng xanh nương rẫy
Búp xanh mơ vươn lên là thế ấy
Sự e dè nũng nịu dễ thương ơi !
Cả nơi đây dừng lại một chân trời
Của thiền tịnh của vơi đầy vô nhiễm
Trời rộng quá mây trắng bay từng phiến
Dáng khoan hòa giai điệu gót thu đi
Gió ru lòng ươn ướt cả bờ mi
Sự cảm xúc vô bờ đang hiệu ứng
Hòa lòng theo buổi song hành biện chứng
Một tình yêu cuối cuộc đã thăng hoa
Âm thầm theo gót bước thuở hôm qua
Như tròn trĩnh hôm nay mầu sen nở ...
Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014
DÁNG DẤP CỔ SƠ ...
Như quần thể ma đồ bát quái trận
Mãi nằm yên giữa thế giới đợi chờ
Cái mầu cam trầm mặc những dòng mơ
Vào tầng bậc lớp thời gian kết cấu
Trên thềm cát nắng soi mầu hồn hậu
Định hình cho tụ điểm gót phong hồ
Giọt nắng đầy thêm dáng dấp điểm tô
Lên đường nét của chu kỳ định luật
Ở phía sau mây cuộn tầng trắng muốt
Dưới chân trời sẫm ngọc bích rộng cao
Dường đang nghe từ xa lắm lao xao
Tiếng sóng vỗ vào bờ nghe thổn thức
Thềm cát in dấu chân mùa Ngưu Chức
Còn tiêu thiều còn gõ nhịp thời gian
Chỉ đường bay mới tiếp cận tơ loan
Để chiêm ngưỡng sự diệu kỳ hình ảnh
Gió viễn xứ vọng về và chắp cánh
Cho thềm hiên thắng tích vọng đôi bờ
Vạn dặm ơi ! ta đang dệt lời thơ
Để hiện diện chút hương men tình ái
Bằng trực giác thì cung vòng quan tái
Mà hương tình sương khói đọng rưng rưng
Nên tình thơ cũng dìu dặt băng từng
Mềm âm vận và đong đưa nhịp phách .
TRẮNG MẦU THÁC ĐỔ ...
Trời cao rộng chứa mầu mây nõn trắng
Để sắc xanh trời ngọc bích âm thầm
Đứng nơi đây để thức dậy trăm năm
Nghe khắc khoải tiếng ngân ru giọng suối
Dòng thác trắng kéo đường dài tơ sợi
Mái ngân hà ai dệt để đong đưa
Thềm đá nắng phơi mầu sắc mới vừa
Mầu mới của tiếng thu về lãng đãng
Cây phong rêu bám và đeo nông cạn
Bức tranh đầy như đường nét trên toang
Trong lặng yên trầm mặc với mơ màng
Giữa thế giới vào xưa mà đang mới
Những bậc đá mầu phong trần diệu vợi
Nắng xuyên qua hiện rõ những đường vân
Dòng nước trôi dừng lại tạo hồ ngân
Nhìn trong suốt tận đáy xanh loáng thoáng
Thu khe khẽ gót chân mềm tháng tám
Nắng xuyên rừng dát mật gót lưu ly
Núi rừng ơi ! ta thanh thản từ khi ...
Ngồi bậc đá nghe tiếng rơi dìu dặt
Hơi thở của rừng trở thành gió mát
Hôn làn da như vật lý tơ mành
Ngút ngàn xanh hòa điệu với trời xanh
Sự trong vắt của không gian ngà ngọc
Lòng rạng rỡ trong phút giây tơ tóc
Hương men rừng phong tỏa cả buồng tim
Chắp cánh cho ngàn dặm nửa đường chim
Để rong ruổi để chỉnh chu tình sử .
GIÂY PHÚT MỜ SƯƠNG ...
Ở đỉnh cao bây giờ chưa xác định
Mây với trời sà xuống để tơ duyên
Tự ngàn xưa có lẽ của hư truyền
Nét dã sử trong độ dày địa lý
Mầu xanh ấy trải dài thêm kiều mị
Cho chân dung non nước đẹp quê mình
Thúc giục qua bao cuộc sống bình sinh
Thềm du khảo gọi mời chân viễn khách
Từng hơi sương hôn lên từng ngõ ngách
Núi phong rêu trầm tích những giai tầng
Mầu xanh xưa như dấu vết nợ nần
Gấm hoa dệt để nặng đầy tài sản
Nắng bình minh mầu triêu dương khuếch tán
Âm thầm thôi để rắc nhẹ thu vàng
Quần thể dân dưới thung lũng bình an
Sự tần tảo để tồn sinh cát cứ
Mây lãng đãng dáng nhung mềm viễn xứ
Rắc reo thêm giai điệu giữa hương rừng
Cuối đường mây chân trời ấy rưng rưng
Cái mầu sắc trũng buồn và nhung nhớ
Gom vào hết để hành trang duyên nợ
Thấm đẫm mầu xanh Tây Bắc xa khơi
Trong tất nhiên là âm vọng gọi mời
Kéo vạch nối theo chiều dài non nước
Sự tiếp nhận từ khởi nguồn hẹn ước
Nặng hành trang phong tống cuộc song hành
Mà tự tình thêu dệt mộng yến anh
Của cuộc sống êm đềm thời cuối cuộc .
LÃNG ĐÃNG MÙA THU ...
Con nai vàng không có !
Giữa mầu vàng của thu
Xạc xào cơn ru gió
Bay loáng thoáng sương mù
Ngoài thềm cơ ngơi ấy
Một cuộc sống xô bồ
Mà riêng thu tại đấy
Vóc dáng của phân phô
Cây sắc mầu riêng biệt
Sự phai úa tơ mềm
Một chút gì tha thiết
Trong gót bước thu êm
Thảm lá rơi chồng chất
Vọng tiếng nói thu xưa
Âm vần và cung bậc
Tơ sợi dệt hương mùa
Bóng người đi nhè nhẹ
Theo lối nhỏ lặng thầm
Đong đầy và ước lệ
Có lẽ tuổi cài trâm
Bầu trời xuyên kẽ lá
Mầu thu ấy muôn đời
Trong không gian êm ả
Vàng , đỏ rụng thu ơi !
Chân dung thu tiền kiếp
Qua hơi thở khẽ khàng
Tiếng lá rơi từng nhịp
Lay động cả không gian
Ta đi mùa thu ấy
Trở lại thuở trăng tròn
Mái trường xưa - bên ấy
Của một thuở vàng son
Đây ngoài song Đại học
Im ỉm cửa song thu
Mầu vàng rơi mưa móc
Cái thuở ấy - chả bù !
Trong và ngoài nỗi nhớ
Lãng đãng gót thu mềm
Khoan hòa và giai điệu
Réo gọi phương trời em .
Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014
HƠI THU VÀNG VỌT ...
Một quãng vắng của mầu đêm thành phố
Sự muộn phiền khuếch tán một không gian
Bóng cây nghiêng đổ xuống vẽ mặt đàng
Để nhung nhớ những đêm nhòa thu cũ
Bóng điện rung lên qua bao lần gió
Là đong đưa biết mấy sợi tơ tình
Khoảng trống phơi bày khoảnh khắc tồn sinh
Còn sũng ướt vết chân hằn năm tháng
Ở bên kia ánh đèn mầu soi rạng
Mà hình như giữ thái độ yên bình
Lặng lẽ mầu đêm ngơi nghỉ hư vinh
Không vướng bận sự lạc loài vân cẩu
Phố còn lại những âm vang tiết tấu
Thứ âm thanh gần giống khúc Tao đàn
Lê thê mà nhỏ từng sợi tơ loan
Vào ánh sáng giữa con đường vàng vọt
Cây lặng bóng bên vệ đường thề thốt
Với trăm năm son sắt giữa cung từ
Đêm lặng thầm dường gạn lọc chân như
Một hướng phố có kinh thiền mời mọc
Khúc nhạc muộn như giọt rơi mưa móc
Để hương mùa vây kín nhịp cung thương
Và trầm tư vào khoảng vắng Vô thường
Đang rót mật vào tình thơ chắt mót .
NÉT ĐẸP KHÔ CẰN .
Sự khô cằn dường như vang lời nói
Giữa cái miền sương muối với nắng nung
Đất ngàn năm hoen mầu ấy nâu hung
Cái riêng biệt của tồn sinh nghiệt ngã
Con đường chạy quanh co mà yên ả
Sự lặng thầm đan dệt mốc thời gian
Với hanh khô vây kín cả cung đàng
Như rờ được sự truân chuyên quạnh quẽ
Hai bóng đen miệt mài và lặng lẽ
Bên vệ đường tranh thủ với tồn vong
Sự xa xôi ghẻ lạnh tái tê lòng !
Cứ vận chuyển từng sát na nặng nhọc
Cây bám sườn đồi hanh hao eo óc
Một hình dung lịm tím giữa ngàn mây
Nẻo quan hà chưa dừng lại nơi đây
Mà âm vận đã tràn qua cửa sổ
Bén nhạy tâm hồn ngàn con sóng vỗ
Xao tràn bờ nhìn chứng tích cằn khô
Lối đi lên là vạch nối kiến bò
Mà chắc hẳn bước chân người tần tảo
Cái đẹp hồn nhiên vo tròn diện mạo
Đường đi về nơi ấy điểm phong quang
Tất nhiên là mở vạch nối sang trang
Cho cái dáng hương thầm thêm phong vận
Đêm lại về bên chung trà hựu tấn
Một không gian cứ nặng trĩu tâm hồn
Sự khẽ khàng giữa khoảnh khắc môi hôn
Có hương vị của hong khô mà ngọt mật .
THẢO NGUYÊN NGẦN HOA CẢI ...
Sắc hoa trắng đặc thù vùng Tây Bắc
Suốt thảo nguyên dòng chảy của thiên hà
Như lạc loài trong ấy một âm ba
Sự vẫy gọi tiếng tơ đồng khoan nhặt
Bạt ngàn xanh mầu núi non khuya khoắc
Khúc tình hoài chan chứa mượt đường đi
Bầu trời xanh mầu ngọc bích lưu ly
Khúc xạ sáng điểm cái mầu bảy sắc
Buổi sáng còn phút giây chưa lịm tắt
Thoáng hơi sương se se lạnh tâm hồn
Mầu nõn cây làm rực sáng sườn non
Đang huyền hoặc mầu không gian tĩnh lặng
Mầu đỏ chơi vơi nằm bên sườn vắng
Ngôi nhà ai thắp sáng bóng mây Tần ?
Đường nét hài hòa theo mỗi bước chân
Đã rưng rức để hồn thơ chắp cánh
Những bóng cây chưa hết làn sương lạnh
Đang co ro giữa luống cải thiên hà
Con đường xuyên mầu đất của phù sa
Góc cạnh ấy trong biểu đồ rong ruổi
Tiếng gió hú từ trên cao đỉnh núi
Lúc mây vần dàn trải bóng thiều quang
Còn rất xa những tiếng vọng cung đàn
Đã nồng ấm qua vòng tay dấu ái
Đường Tây Bắc hương vị bay hoa cải
Mà ở trong nhụy vị của hương thề
Một chút gì tản mạn giữa say mê
Vào cùng tận buồng tim và ánh mắt .
Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014
MẦM ĐÃ VƯƠN CAO ...
Chút xíu thôi mà để lòng trăn trở
Để khôn nguôi trong vận tứ âm vần
Ngàn dặm dài chẳng hoang phí gót chân
Đã gặt hái biết bao là hoa gấm
Đường gân lá nét hoa văn thổ cẩm
Khúc tình hoài đan dệt mộng trăm năm
Mầu tự nhiên không phân biệt lối dằm
Mà danh mục từ lâu như chưa có
Cứ dung dẻ trong không gian nơi đó
Nẻo tự tình réo gọi một hồi âm
Sự lặng thinh mà cung bậc bổng trầm
Để cái đẹp đan thanh bùng òa vỡ
Sự bắt gặp để cho lòng vô cớ
Thắp lên cho mảnh ghép giữ hương lòng
Vẫn là mầu mà đường nét trắng trong
Đã hiện diện như buồng tim không gợn
Mãi vươn ra khỏi nhạt nhòa mơn trớn
Để hình dung trong vắt giọt thơ mềm
Chút xíu thôi mà tất cả đang thêm
Cho dáng đứng của hồn thơ tồn tại
Trong xô bồ nên chăng đây có phải
Sự trong ngần theo gió lộng thơ đi
Đường gấm hoa thêu dệt ấy từ khi
Như dòng chảy của thiên hà khải tượng
Qua tầm mắt của vô biên vô lượng
Lá đương lên qua thời khắc ươm mầm
Như tràn đầy trong ấy những thang âm
Phỉ thúy lưu ly chan hòa bích ngọc .
KHOẢNH KHẮC QUA TRUÔNG ...
Một ngày theo gió qua truông
Mùa thu chuyên chở nỗi buồn thu ơi !
Giá như lên được hỏi trời
Vì đâu chiếc lá vàng rơi thu về
Thinh không mời mọc trăng thề
Truông hun hút gió bốn bề hoang vu
Nắng vàng dát mỏng lòng thu
Bên bờ núi bên hư phù vòng tay
Cỏ hoen mầu nõn lắt lay
Tiếng rơi gót bước giải bày buồng tim
Cuối ngoài khơi những cánh chim
Cứ loang loáng với nổi chìm sóng xao
Lặng thầm tìm lại âm hao
Mấy thu đi mấy nguồn đào phôi phai
Tình thơ chắp cánh vươn dài
Cái phong cái cảnh cái đài quạnh hiu
Dù là vũ khúc trĩ triêu
Cạn nguồn là nắng xế chiều chóng qua
Xếp chồng thơ cũ thiết tha
Dưới thềm trăng nhạt hiên tà nghiêng nghiêng
Biển ơi ! gội rửa muộn phiền
Buổi qua truông để nên duyên nợ mà
Lối về lượn sóng trắng hoa
Vỗ tràn mõm đá tóc xòa mầu sương
Mai không còn có con đường
Thì truông này đọng buổi vương vấn lòng
" Quạt tồn phát tiết sầu đong "
Biết bao Hợp Phố đâu mong châu về
Bởi vì tình chỉ hôn mê
Trong giây phút ấy hẹn thề là đâu
Chất thơ lên nặng mái đầu
Để tơ rụng xuống bên cầu qua truông
Đầm ơi ! Thị Nại trũng buồn
Mỏi mòn qua đấy để vuông tròn mà
Bây giờ là của hôm qua
Chán chường mệt mỏi nhạt nhòa lẳng lơ .
Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014
TÍM MẦU NHUNG NHỚ ...
Mặt trời mọc ở phương nào ?
Để cho hoa tím lao xao chốn này
Lạc mà trong ấy có hay ?
Mùi hương phơn phớt đắm say hương tình
Sắc mầu hương lửa ba sinh
Cứ phưng phức gió đăng trình qua song
Phương trời quốc đảo ruổi rong
Để nghe để đọc men nồng bướm hoa
Tím mầu đậu tía hôm qua
Đường xuyên biển vẫn mặn mà biển ơi !
Cái xinh dành tặng cho đời
Cộng vào cái đẹp chơi vơi hồn người
Rũ mầu tím ấy xa xôi
Ở trong tim lặng gọi mời lối riêng
Thu về ở cõi hồn thiêng
Nắng râm mầu nhớ chút duyên thẩn thờ
Gõ lòng để thức hồn thơ
Một ngày trọn vẹn bên bờ biển ơi !
SẮC ĐỎ PHONG THU ...
Con đường Thánh ngỡ ngàng phong lá đỏ
Giữa mùa thu sũng ướt giọt sương thầm
Như hoang vu trong ngôn ngữ - nín câm
Mà phát tiết biết bao là hương nhụy
Sự song hành vượt ra ngoài thiên lý
Bầu trời xa mang vóc dáng lệ kiều
Đợt lá phong theo gió vọng tín điều
Sự mà mượt trọn phút giây giao cảm
Hàng cây thẳng của chiều dài năm tháng
Ngập dòng trôi mầu lá đỏ xô bồ
Không gian mềm cái giai điệu vi lô
Mà rưng rức bên lòng bao tơ sợi
Lặng lẽ như là trong tầm tay với
Hoài niệm về len lén đến trời xa
Mới hôm nào hay ngày tháng hôm qua
Mà dấu bước không còn nhìn qua mắt
Dừng chân lại trước thềm hiên khoan nhặt
Lá khẽ khàng trở giấc bóng hình thu
Tất nhiên là giữa cuộc sống trầm phù
Mà vẫn ngát cái hương nồng giao hợp
Ở chung quanh hanh hao mầu cỏ phớt
Sự nõn xanh lặng lẽ nhả thơ đàn
Để một ngày tròn trĩnh bởi dung nhan
Có lá đỏ quyện hương lòng rạo rực
Sự tiếp cận như hội kỳ Ngưu Chức
Vượt biên sang bên thế giới hiện sinh
Ngập mầu son theo gót bước đăng trình
Để tình sử luôn luôn là nóng hổi
Từng âm vận dặt dìu và diệu vợi
Kết thành thơ mầu phong đỏ khoan hòa
Rơi lên mầu sương nhuộm sắc râm hoa
Mà ý tứ vẫn ngày xưa còn lại .
Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014
ĐANG VÀO BỜ ...
Bên ấy chắn ngang mấy quả đồi
Bụi mờ lãng đãng gót xa xôi
Đường lên khuya khoắc hồn du mộng
Của tiếng thơ xưa - của một thời
Và ở trên cao một góc trời
Mây vầng lãng mạn trải tơ rơi
Mầu xanh ngọc bích dường đang nhạt
Lịm tím không gian - ý cạn lời
Sự sống gần như không cạnh tranh
Phong thu vài nét liễu tơ mành
Thuyền , xuồng xuôi ngược trông vài chiếc
Gợn sóng trên dòng nước cộng sinh
Dường có bên kia sóng vỗ bờ
Khẽ khàng cô đọng tựa trong mơ
Xa xôi mà vẫn đang mồn một
Giai điệu kết thành những ý thơ
Im lặng lùm cây với xóm nhà
Bên kia bờ nước dặm chiều xa
Nằm trên nền đất bên đồi vắng
Sũng nét phong hồ ru thiết tha
Con sóng tơ đan kéo thẳng dòng
Theo từng đợt gió nối tơ rong
Làm cho hình ảnh mây phiên bản
Nhòa nhạt lối đi rắc ấm nồng
Kéo thúng theo con nước vỗ bờ
Ngư dân lẳng lặng giữa bơ vơ
In vào dòng nước mầu lam lũ
Dáng của trăm năm nối cuộc cờ
Cái nắng thu nên dịu mát mầu
Trải dài dặm liễu tiếp ngàn dâu
Những ngày chung bước trên quê mẹ
Cứ vẫn nồng nàn hương quế châu .
NGŨ NGÔN THU ...
Nắng lên mầu ngôn ngữ
Riêng dành để mùa thu
Kéo dài chiều lữ thứ
Âm vọng gió vi vu
Không gian vừa trở giấc
Khi tia nắng pha mầu
Vào rừng cây tầng bậc
Lay động nhẹ bên nhau
Dòng suối trôi yên ắng
Mầu sẫm nhạt phù sa
Từ thượng nguồn xa vắng
Thoảng hương sắc mặn mà
Cây bên bờ hong nắng
Từng đợt lá tơ mành
Gọi vào thu yên lặng
Dưới mầu trời xanh xanh
Mây núp vào cành lá
Mầu trắng vẫn ngọt ngào
Như dường trong hoang lạ
Tiếng thủ thỉ lao xao
Hòn đá nằm cằn cỗi
Những năm tháng đi qua
Nước vỗ vào trăn trối
Lời gào thét trôi xa
Thu rắc hồn vào nước
Nhuận sắc lại mầu trời
Cho mây về óng mượt
Mầu trắng lặng lờ trôi
Thu để lòng trầm mặc
Vào ngôn ngữ trữ tình
Gom vào trong ánh mắt
Cuộc rong ruổi bình sinh
Mà vẫn trong vằng vặc
Âm vận với tâm hồn
Ấm vòng tay dìu dặt
Phưng phức vị môi hôn .
QUA HIÊN THỀM DẠ LỮ ...
Núi Phú Gia yên bình mà phong nhụy
Trong lặng thầm kéo vạch nối vào thu
Buổi hoàng hôn âm vọng gió vi vu
Sự khắc khoải trăm chiều dương lãng mạn
Sự cao rộng tựa hồ đang khuếch tán
Bầu trời xanh chuyên chở mấy lần mây
Lăng Cô giờ mang mầu sắc - bữa nay
Thu trong vắt để mầu xanh tắm gội
Bến nước lặng đang trầm tư tiếng gọi
Từ hôm nào trôi giạt cánh buồm xa
Hồi chuông chiều lặp lại mãi âm ba
Trên đỉnh tháp mang chiều dài thế kỷ
Mầu sương loang cả dặm ngoài thiên lý
Chút se lòng chạnh nhớ buổi vào thu
Đồi thấp xanh bên thềm cát hoang vu
Từng khoảnh nước kéo dài và loang lỗ
Làn khói lam ánh lửa tiều lam lũ
Mà cơ hồ đường nét của tơ hoa
Núi và trời phiên bản xuống hôm qua
Hình ảnh nước của vạn điều mơ nhớ
Cư dân biển lặng thầm cùng duyên nợ
Kéo chiếc xuồng sắp sẵn cuộc cần lao
Từ xa xăm có tiếng nước lao xao
Rẽ lối thẳng nhạt nhòa lên mầu trắng
Tất cả trầm mình vào trong im lặng
Để chiều thu dừng lại cuộc giao tình
Âm vận xưa gạt bỏ hết hư vinh
Sự dành lại là tơ đồng khoan nhặt
Gởi hồn hết vào lai từ khuya khoắc
Bên thềm hiên dạ lữ điếm loang chiều
Dọn chút lòng trong giây phút tương tiêu
Pho tình sử kéo dài thêm thời khắc
Sự mặn mà giao thoa vào trong mắt
Và buồng tim rạo rực gởi trao nhau
Theo bóng trôi ánh chiều xuống nhuộm mầu
Hai mái tóc sương hòa bao dấu cộng .
Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014
HỒ XANH MẦU BIỂN ...
Ánh nắng vàng phai ôm dáng núi
Trải dài theo gót bước thời gian
Mầu xanh muôn thuở mầu hoa cỏ
Bên cát hồ xanh nước khẽ khàng
Xanh ngắt cái mầu trời ngọc bích
Và mây cũng trắng dệt âm thầm
Trong lòng một chút gì rưng rức
Dìu dặt theo từng dấu bước chân
Nước dệt dòng trôi đi của sóng
Mầu xanh trầm xuống lặng cung tần
Ôm lên thềm cát mà dao động
Như khúc tao đàn gieo ái ân
Cây đứng bơ vơ và lạc lỏng
Ru êm tiếng lá vọng ngôn từ
Gió reo ngoài cõi bay tơ mỏng
Như khúc Kiều xưa đêm Tố Như
Im lặng không gian im lặng qúa !
Con đường thiên lý cứ âm vang
Xa xôi gói ghém cung trời lạ
Mà vẫn gấm hoa vẫn bạc vàng
Ở dưới trời thu dìu dịu mát
Để lòng tơ sợi với thiên nhiên
Bên hồ xanh biển nghe xào xạc
Tiếng của tình yêu giữa tịnh thiền .
BÊN THỀM GIẾNG LẠ .
Đàn tơ lỏng phím Á Căn Đình
Trái đất vòng quay nửa lộ trình
Giữa cõi núi đồi ngan ngát sắc
Chợt nghe tiếng sóng " Giếng hồn linh "
Mầu xanh lòng giếng sắc xanh thiêng
Mà nắng thu êm rọi dịu hiền
Trong ấy nghe dường đang chuyển động
Tự tình gót sóng buổi càn nguyên
Hai tầng đất lắng của ngày xưa
Mầu của trầm tư trong gió lùa
Từng dấu chân đi nhòa vật lý
Thời gian hiện hữu để phân bua
Bóng cây chấm phá đẹp khung tranh
Dù rất hanh hao rất liễu mành
Trong nắng âm thầm reo rắc nhịp
Để nghe tiếng gió thổi mong manh
Trên cao nơi ấy tự đằng xa
Sương khói vây sườn non thiết tha
Ánh nắng vàng thu tăng sắc úa
Để trời dìu dặt trắng mây hoa
Không gian lắng đọng :" Giếng linh hồn "
Cho khách du nhàn cạn nước non
Một buổi trải dài đường mật ngọt
Ấm nồng giây phút gửi môi hôn
Quên đi biết mấy những nhiêu khê
Nặng trĩu hành trang buổi bước về
Giở lại từng trang tình sử ấy
Dung nhan của giếng vẫn say mê ...
NHỮNG TIA NẮNG TRỜI THU ...
Những sợi nắng thu chiếu khẽ khàng
Buổi mai còn lạnh giọt sương loang
Từng tia rẽ quạt chia thi vị
Của ánh triêu dương đẹp chặng đàng
Rừng thấp trong sương lạnh nhạt nhòa
Mà dường lỏng phím ngát tơ hoa
Mùi hương thu lại giao niềm cảm
Trên cuộc hành trình ru thiết tha
Hoa nở âm thầm bên lối đi
Cái mầu hồng tỏa của từ khi
Chao ôi ! giữa cõi sương rừng vắng
Mà rực mầu môi tuổi dậy thì
Nhỏ hẹp con đường đất cắt ngang
Dấu chân còn rõ kéo cung đàn
Sợi tơ lưu luyến từng gam sắc
Của cuộc ruổi rong buổi lữ nhàn
Cái lạnh hồn nhiên để mượt mềm
Gởi từng vận tứ chuyển qua em
Dấu chân tình sử dày năm tháng
Trĩu nặng bướm ong gối bậc thềm
Giây phút tự tình giữa khói sương
Buổi mai thu gọi dáng Nghê Thường
Đọng trong từng giọt , trong trong vắt
Nhỏ xuống thành trang dệt vấn vương
Như thỏa đường bay tự buổi đầu
Đường vào giòng mật thẳm chiều sâu
Buổi mai thu của miền quan tái
Kết lối theo chung bắc nhịp cầu .
Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014
HƠI THU TRÊN BẾN NƯỚC ...
Cái dáng thu đi quả tuyệt vời !
Ngập ngừng e lệ lặng chơi vơi ...
Mầu vàng thu úa sao rưng rức
Nhớ thuở ngày nao riêng cõi trời
Nước phẳng mầu gương đứng ngậm ngùi
Đáy sâu phiên bản sắc - khôn nguôi
Tình thu bất chợt vương tay rộng
Thành vận thơ trao bặt tiếng cười
Thủy tạ là vòng đá dựng lên
Mái xanh đan lợp một cung thiềm
Cái phong cách ấy thêm văn vẻ
Cho dáng thu về ru giữa đêm
Núi đứng ngẩn ngơ mà ấm nồng
Dù trong sương khói lạnh tơ rong
Mầu trời khắc khoải hơi sương nhẹ
Giai điệu của thơ phút chạnh lòng !
Bậc đá mỏi mòn những bước đi ...
Thu mùa đã lặp giọng từ quy
Giờ ta rong ruổi thu se lạnh
Cứ tưởng là mang nặng những gì !
Những gì ghi lại của hôm nay
Là nhụy thu về theo gió bay
Trên bến triêu dương ngoài viễn xứ
Ấm nồng nặng trĩu - có chi tày .
LẶNG LẼ TÀ HUY ...
Hoang sơ một cõi ở biên thùy
Sương khói ảo mờ kín lối đi
Rừng núi đang nằm trong giá lạnh
Trầm tư mài miệt sắc tà huy
Vầng dương chưa xuống hết cung đường
Còn lại cung vòng của vấn vương
Mây nhẹ mầu cam bay mỏng sắc
Huyền mơ âm vận cạn cung thương
Tuyệt vời trong cõi một không gian
Như ngỡ là ta đã sẵn sàng
Vào chốn đào nguyên hay lạc cảnh
Giữa chiều thu đẹp nặng hành trang
Như là trong suốt cảnh thiên nhiên
Âm hưởng xa khơi chuông vọng thiền
Trải hết lòng mình ra lữ thứ
Để mà đong đếm độ căn duyên
Gió theo từng đợt kéo thang tầng
Gót bước phong hồ điểm thế nhân
Phong cách vô vi từ Lão Đạo
Khói sương mà vẫn suốt trong ngần
Ta viết đi theo hướng mặt trời
Cạn nguồn dâu bể lặng chơi vơi
Mà lòng thanh thản không vương víu
Chỉ một tình thơ - một kiếp người .
Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014
THU MỘT PHƯƠNG TRỜI ...
Cảnh sắc buồn hiu thu cảm ơi !
Nơi đây thị hiện một phương trời
Nắng reo từng sợi nồng hơi nắng
Hừng hực bên thềm của biển khơi
Không phải tiêu điều ở một phương
Hơi thu rón rén thắp cung đường
Lẳng lờ dáng dấp dừa tơ liễu
Dưới khoảng xanh trời đang nhiễu nhương
Những mái nhà kia đứng lặng thầm
Nghèo nàn còn lại những dư âm
Mà trong cạn kiệt hồn du cảm
Vẫn tỏa hơi men thơ bổng trầm
Biển của ân tình của ước mơ
Nằm im như thể dệt đường tơ
Bên thềm cát nắng lung lay gió
Lịm tím từ xưa mãi đến giờ
Vẫn có lưng trời những bóng mây
Chút thôi mà đã chuyển vơi đầy
Vào trong nét chữ thơ giao vận
Trong cuộc phiêu bồng xuôi đó đây
Vẫn đẹp vẫn duyên vẫn lặng thầm
Phương trời xa quá gót chân thâm
Mà niềm xao xuyến luôn luôn dậy
Dưới một tầm nhìn pha nín câm .
SÓNG BIỂN RU HỜI ...
Sóng vỗ muôn đời con sóng bạc
Để xanh cho biển kết băng tần
Thu mùa vây kín trời man mác
Gót bước dặt dìu nhụy ái ân
Có phải chúng mình đang vọng nhớ
Em anh rong ruổi mấy phương trời
Thu mùa ngày cũ nồng duyên nợ
Trĩu nặng cung đàn mấy dặm khơi
Tiếng biển thì thầm ru tiếng gió
Mầu xanh biêng biếc chạy vô cùng
Trong thềm dừa bóng râm râm đổ
Nồng ấm vòng tay vị đỉnh chung
Đá đứng phơi mầu nguyên tác ấy
Ngàn năm còn mãi để cơ hồ
Đi vào trang sách niềm tin cậy
Nét chữ tàn canh bút điểm tô
Cát chạy cánh cung ôm sắc cỏ
Muôn đời son sắt để bên nhau
Hanh hao cái nắng thu vàng võ
Cảnh sắc như mơ phong nhụy mầu
Thấp thoáng người đi trong lạc lỏng
Nắng phơi trên cát điểm vân mồng
Đường đi sóng nắng dường dao động
Để bóng người chùng nét cổ phong
Trời thấp mầu mây hơi vũ tích
Cắt chân mặt nước để ơ hờ
Ngọn đồi xanh cỏ quên lai lịch
Cát cứ phương trời vọng tiếng thơ
Thu của không gian luôn đậm nét
Quan hà lỏng phím để giao tơ
Em anh ghép vận thơ dìu dặt
Lặng cả thiên nhiên đẹp cõi bờ .
Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014
NẮNG SŨNG THẢO NGUYÊN ...
Mầu nắng ảo huyền ướm sắc thu
Êm đềm thanh thản buổi nhàn du
Qua tầm mắt đợi chiều tha thiết
Dãy núi xa trông - tính đặc thù
Nắng cũng mơ hồ điểm thảo nguyên
Vó câu lay động gió muôn miền
Sợi bờm vẳng tiếng thu nhung nhớ ...
Trong nắng âm thầm kết chỉ duyên
Và núi măng tơ sắc ảo mờ
Chút hơi sương lạnh bám chiều mơ
Gập ghềnh lối rẽ hơi thu đọng
Vệt nắng đong đưa kéo mép bờ
Ở dưới mầu mây hoa lá cành
Cái mầu xám nhẹ dệt khung tranh
Vài làn trắng nhỏ mang phong nhụy
Cho sắc thu bay sợi chỉ mành
Mầu tuyết phôi pha trong nắng reo
Trắng phau như thể rắc dòng theo
Vào không gian mộng miền biên tái
Của buổi vào thu gió đổi chiều
Sinh động ở trong sự lặng thầm
Nắng mầu nhung nhớ rộn thanh âm
Ở trong rưng rức thơ hương nhụy
Dệt lại từng trang nốt bổng trầm .
THU Ở TRỜI XA ...
Một sáng mùa thu xao xuyến nghe
Hơi thu của buổi giọt bên hè
Trong hơi thu ấm tràn hơi ấm
Giai điệu thu mùa đắm vị mê
Giờ đứng nghe thu ở giữa miền
Vòng quay trái đất độ nghiêng nghiêng
Gần như một nửa chiều dương ấy
Đọng lại bên trời - một suối thiêng
Mây trắng đầy vơi trắng sắc thu
Cao nguyên âm lạnh dáng mây mù
Trải dài sườn đá mang âm hưởng
Cổ tích hằn lên bước lữ du
Quần thể của sương hay của mây
Loang ôm sườn đá rét hây hây
Chút gì len lén vào trong gió
Giây phút trầm tư giữa cạn đầy
Bóng cỏ hanh hao tự cổ sơ
Vương mang hơi nắng nét thu mờ
Không gian gượng bám liêu trai mộng
Từng sợi tơ thiều giọt ngẩn ngơ
Đưa nét thu riêng đến cõi lòng
Chân trời xa tít dáng thu rong
Ơ hờ gót gió dòng phiêu lạc
Để nặng quan hoài nặng đếm đong
Quay lại nhìn theo hướng mặt trời
Nửa vòng trái đất sợi tơ rơi
Vào thơ đan dệt từ phương xứ
Gót bước song hành đẹp khắp nơi ...
Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014
THU Ở THƯỢNG DU ...
Thu vẫn đẹp dù thượng du trắc trở
Nét dịu mềm phong cách của ngày năm
Mầu phiêu nhiên tự tại buổi xa xăm
Lãng bạt chảy tiêu thiều và cung bậc
Dòng nước xanh gió nhẹ reo dát bạc
Giữa êm đềm mà rộn rã đường tơ
Mầu lá cây huyễn hoặc tự trong mơ
Làm rưng rức cái tình thu trở giấc
Bóng cây đứng giữa dòng xanh phảng phất
Tạo mô hình phong nhụy ngọt vần thơ
Tiếng gió thu dao động phút trông chờ
Hương vị nhụy giữa vành môi trao gởi
Mùa hoang lạ trong chặng đường tiếp nối
Lá rơi đầy trao gót bước ru đưa
Rộn tiếng thơ ngày tháng của năm xưa
Cứ ăm ắp theo chân về viễn xứ
Nắng sưởi ấm từng sợi rơi tình tự
Vào khung trời réo rắc khúc du dương
Tỉ tê vào dòng chảy buổi mang vương
Tơ mành hóa cái không gian lắng đọng
Thơ lặng gió như một làn sương mỏng
Bay qua môi , ngọt hơi ấm trăng thề
Sự mặn nồng bên góc cạnh hương quê
Thu chín rụng cho rộn ràng hoa bướm
Không xa lạ từ dáng hình hơi hướm
Mà gần như cái ấy của ngày nao
Để giờ đây bổng chốc lại dâng trào
Dù lặng lẽ giữa không gian yên tĩnh .
DÁNG THU TRONG HOÀI NIỆM ...
Không thể không trầm tư vào kỷ niệm
Đường đi lên nhòa nhạt những thang tầng
Lá thu rơi từng giai điệu bâng khuâng
Dìu dặt suốt cả không gian nhung nhớ ...
Sắc rêu phong phủ dài lên thanh gỗ
Ướm quan hoài nặng dòng chảy thời gian
Mầu nắng hanh ru nhẹ lại cung đàn
Sùi sụt nhớ cái bậc thềm xưa cũ
Gió rong đưa chút se lòng vân vũ
Khoảnh khắc nhòa cái cảm tính vu vơ
Dù ruổi rong vào lối bước đôi bờ
Vẫn canh cánh chút vơi đầy xào xạc
Lá trở mùa con nai vàng ẩn khuất
Cạn nguồn cho mùa thu ấy vương mang
Cùng bên nhau gót bước nhuộm thu vàng
Mà giao cảm hai buồng tim rưng rức
Không có cầu mà đong đầy Ngưu Chức
Sợi tơ trời lưu lạc trắng mầu sương
Trong mầu xanh có từng hạt vương vương
Se se lạnh , từng nốt thu la thứ
Trầm mặc mãi gót chân ngoài viễn xứ
Bậc thang thềm mang dáng dấp thu đi
Từ xa xôi âm vọng tiếng thầm thì
Thu trở lại để nặng nề tình sử
Chút hiu quạnh nổi trôi dòng ngôn ngữ
Trong cơ hồ mở ngỏ cuộc nhàn du
Dặt dìu theo từng khoảnh khắc mùa thu
Hương lửa cũ sưởi lên vòng tay ấm .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)