Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014
HOÀNG HÔN TRÊN NÚI MÒ O - BÌNH ĐỊNH .
Ngọn núi ấy tự tình là núi lửa
Đã tắt đi cũng đã mấy trăm năm
Mà dường như con rắn chạy còn dằm
Nên Mắng Trời đã chết danh từ đó
Nhưng dù vậy hôm nay trời rong gió
Bóng mây trời sà xuống để hoàng hôn
Sắc tà huy làm ấm lại nước non
Đã không ít thăng trầm thời chinh chiến
Dòng sông nhỏ đọng vầng dương lưu viễn
Mầu vàng phai sự nhung nhớ chân thành
Sắc nhọ nồi đang bao phủ mầu xanh
Để dung dẻ cái dáng chiều thủy mặc
Quê Bình Định giờ đang ghi bản sắc
Như thầm nghe âm hưởng tiếng bài chòi
Bóng tre làng vươn nhánh nhỏ gương soi
Vào nền của trời mây đang khắc khoải
Bóng dáng ấy là vành nôi biết nói
Cái mối giềng vây bọc cụm nhân sinh
Theo gió ru mang hơi hướm trữ tình
Và khúc chiết lời ca dao mà mượt
Giây phút lặng để nghe lòng hẹn ước
Giữa hoàng hôn giữa cái đẹp lặng thầm
Và cũng là nhịp điệu của hồi âm
Song hành bước trong chuỗi ngày thanh thản .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]