Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2016
VỊ NGỌT MIỆT VƯỜN ...
Gần như màu của môi hồng
Mùa xuân trao gởi ấm nồng tình thơ
Lại về theo gót chân mơ
Bên vườn tao ngộ bên bờ xa trông
Lai Vung vị quít qua sông
Mà mùi vẫn ấm tơ đồng thời gian
Bao nhiêu khắc khoải chặng đàng
Đầu tư vào hết hành trang mong chờ
Quả tròn đánh thức cuộc cờ
Trĩu cành lỏng xuống nhạt mờ vầng dương
Lá xanh trong nắng tơ vương
Đường gân vân ảnh miên trường chiều xa
Rộn ràng biết mấy âm ba
Bên thềm dầu dãi thiết tha sắc hồng .
BÌNH MINH TRONG SƯƠNG ...
Bình minh lại mở mắt cho
Con thuyền nằm bến khoang đò tình thơ
Nhìn mà cứ tưởng như mơ
Bức tranh phong nhụy nối bờ Tuyền Lâm
Vỗ về gió nhẹ thanh âm
Tròn đêm nồng ấm tơ trầm tư nhau
Mặt hồ vây vướng lách lau
Màu sương tơ sợi bắc cầu nắng soi
Bóng cây tức tưởi mặn mòi
Cắt nền xanh nhạt se soi giọt vàng
Ai đưa sợi lạnh băng ngàn
Về đây kết mối tơ loan ấm lòng
Bên thềm dạ lữ qua song
Bình yên thanh thản ấm nồng trong veo
Gởi trao nhau để qua đèo
Điểm dừng lý tưởng tương tiêu rất là ...
KHOẢNH KHẮC HOÀNG HÔN ...
Không trung lạc hà dáng
Trạng thái phút phân kỳ
Màu xanh còn chút sáng
Cộng vào gót lưu ly
Làn sương ôm quần thể
Màu ngọc trải lụa là
Thiên đường trong trần thế
Lãng đãng vị hương hoa
Ánh đèn vây đồi núi
Tỏa màu sắc lạc loài
Giấc mơ dường gần gũi
Một đêm của liêu trai
Phút giây này ấn tượng
Ấm áp đôi tim lòng
Không tìm ra phương hướng
Chỉ thấy hồn ru rong
Đà Lạt là như vậy
Từ bao giờ , bây giờ ...
Dưới tầm mắt nhìn thấy
Lúc nào cũng đang mơ ...
CÁI LỐI ĐI VỀ ...
Khoảnh khắc vào xuân thật diệu kỳ
Làm mòn tất cả gót chân đi
Tuy nhiên không thể làm thui chột
Mộng ước hẹn thề hương cố tri
Ví bởi là đây ở đỉnh đồi
Màn đêm còn ngự ở nơi nơi
Mà trong tầm mắt thì dung chứa
Có phải không anh - đến cạn lời
Lời cạn mà không hết cái duyên
Núi non xa lắm dáng trai thiền
Giọt sương lãng đãng giăng tơ sợi
Cắt nét chân trời quốc vọng quyên
Và ánh đèn pha bóng sắc vàng
Ảo mờ màu trắng của toang voan
Bóng cây du lữ trên đồi mộng
Cứ mãi ru hồn nốt chứa chan
Điếm cỏ cầu sương vị mặn nồng
Tơ mành duy nhất một hồn thông
Chao ôi ! ánh sáng cung Hằng ở
Giữa cõi phù trần anh thấy không ?
Mình nắm tay nhau ngước đỉnh trời
Nhạt màu tím mộng lịm bờ môi
Thoảng nghe trong ấy bao niềm cảm
Đà Lạt bây giờ tỏ khúc nôi .
Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016
BÌNH MINH NẮNG GỞI VÀO SƯƠNG .
Con đường cứ mãi đi lên
Nắng mai rớt xuống dựng nền mơ yêu
Bóng cây khoan nhặt tương tiêu
Bên đường ở đỉnh quạnh hiu cõi lòng
Sông Mây trắng chảy mát dòng
Vầng dương vừa ló một vòng vàng tơ
Trên cao mây trải hững hờ
Trong nền trời thẳm nối bờ bến Tương
Liêu trai khoảnh khắc thụy tường
Hồn du mộng bởi giọt sương se lòng .
SƯỞI ẤM ÁNH ĐÈN ...
Ánh đèn cao áp xé không gian
Tỏa sắc như phai nét lụa vàng
Vào những bậc thềm vương trắng tuyết
Dễ chừng thay thế ánh dương quang
Lâu rồi lặn ở núi đằng kia
Làm lạnh thêm cho cạn mép bìa
Cái đỉnh bình yên luôn gợi nhớ
Những canh chầy thức giấc mơ khuya
Phủ lên tất cả một màu non
Trắng của tuyết pha tím lạnh hồn
Những dáng cỏ cây như cắt bóng
Bên thềm nơi ấy gót chân son
Ảo mờ bóng núi lạnh hơi mây
Song cửa nhìn qua gió lắt lay
Giây phút nín lòng từng nốt nhỏ
Lặng thầm rơi xuống siết vòng tay .
Tỏa sắc như phai nét lụa vàng
Vào những bậc thềm vương trắng tuyết
Dễ chừng thay thế ánh dương quang
Lâu rồi lặn ở núi đằng kia
Làm lạnh thêm cho cạn mép bìa
Cái đỉnh bình yên luôn gợi nhớ
Những canh chầy thức giấc mơ khuya
Phủ lên tất cả một màu non
Trắng của tuyết pha tím lạnh hồn
Những dáng cỏ cây như cắt bóng
Bên thềm nơi ấy gót chân son
Ảo mờ bóng núi lạnh hơi mây
Song cửa nhìn qua gió lắt lay
Giây phút nín lòng từng nốt nhỏ
Lặng thầm rơi xuống siết vòng tay .
RÉT VƯƠN TRONG NẮNG ...
Triền non màu nắng quái
Mang giai điệu mơ huyền
Làn sương mỏng cơ duyên
Bay đi từng giọt lạnh
Rừng cây đen thung lũng
Chờ bóng tối vào đêm
Trải dòng chảy tơ mềm
Khắp không gian trầm mặc
Bước song hành khuya khoắc
Nghe cái lạnh vơi đầy
Từng cơn gió hây hây
Giao hòa trong giây phút
Hoa khoe cành rét mướt
Như nét bút Hàn lâm
Khơi dậy sự bổng trầm
Chan hòa vào rét lạnh
Mây trên cao mỏng mảnh
Nhạt màu trắng vi vu
Lắng đọng phút thiền tu
Ấm nồng ngày giao cảm .
QUẦN CƯ PHỦ TUYẾT ...
Chùng hẳn xuống một chân dung giá rét
Màu cảm hoài như thức dậy đâu đây
Gió miên man đem cái lạnh hây hây
Làm bung vỡ nỗi niềm xuân nín lặng
Những mái nhà tuyết loang màu loáng trắng
Trong lặng im bao phủ cả khoảng trời
Cây cỏ nhạt nhòa âm hưởng chơi vơi
Mây xuống thấp chuyển giao từng giọt nắng
Núi sũng ướt làn sương còn vương nặng
Màu xanh ngàn vây vướng nỗi niềm riêng
Cả không gian như lắng đọng am thiền
Chìm tất cả vào trong từng giọt lạnh
Nhìn qua song dễ chừng là trốn tránh
Rét lạnh lòng mà chạnh tưởng ngàn xa
Trở lại nghe trong ấy phút hôm qua
Trải tờ giấy chép tình thơ rét vội .
Thứ Năm, 28 tháng 1, 2016
VUI XUÂN ...
Sáng trong màu của nắng
Vườn Thượng Uyển đây mà
Trăm loài hoa vương nặng
Sắc màu sao thiết tha
Những cây mai loang nhụy
Mùi quý phái lâng lâng
Vào không gian mộng mị
Như mơ thuở cung tần
Bóng sen vươn nền nã
Cái khí tiết Hàn lâm
Màu môi hồng chấm phá
Trong hồ nước âm thầm
Cúc vàng tươi chuẩn mực
Cả quần thể hợp đoàn
Nền cỏ xanh thao thức
Bên thềm gieo tơ loan
Mình đi vào đường nắng
Một buổi sáng du Xuân
Cả không gian tươi tắn
Mời gọi một điểm dừng .
THẮP SÁNG ĐƯỜNG HOA ...
Ở đây thắp sáng một đường hoa
Đại lộ băng băng rắc ngọc ngà
Không vẩn dù cho là hạt bụi
Dễ chừng đón đợi gót xuân qua
Cái nét kiêu kỳ tỏa phấn hương
Lặng se tràn ngập cả cung đường
Lối đi văn vẻ và đài các
Như mật hoằng khai giọt thụy tường
Nền xanh ở dưới nét xa mơ
Từng bóng cây yên gió ảo mờ
Xào xạc khẽ khàng bay nốt nhạc
La trường , la thứ cuộc giao thơ
Vàng sắc hồng môi hợp xướng chăng ?
Mùa xuân rộn rã lẫn bon chen
Ở đây lắng lại cung thềm mới
Hình ảnh lưu ly ngập Quảng Hằng
Em anh đi thưởng sắc hoa Xuân
Đêm xuống âm thầm mượt gót chân
Phố rực màu đèn cao áp rọi
Trắng trong khát vọng mọi giai tầng .
HỘI HOA XUÂN ...
Lối vào cửa cổng công viên
Tao Đàn vẫn mãi rắc duyên tự giờ
Mùa xuân dệt gót say mơ
Hội Hoa Xuân nhuộm cuộc cờ thịnh hưng
Lối đi hoa kết bậc từng
Màu xanh , màu đỏ rưng rưng góc trời
Lụa là trong ánh nắng rơi
Đong đưa khúc hát ngọt lời ru rong
Không gian dừng lại hằng mong
Lá cây xào xạc tơ lòng họa theo
Tình thơ ngọc dát hoa gieo
Bình yên giữa nắng tương tiêu xuân mùa .
SÀI GÒN RỰC RỠ ĐÈN HOA ...
Đèn hoa thắp sáng bao giờ ?
Lung linh diễm ảo nối bờ xuân qua
Phố thành những nét nua già
Đổi thay khoảnh khắc gấm hoa dịu mềm
Pha lê sóng ngọc vào đêm
Lối đi kết tụi tơ êm kéo dài
Hoa văn phiên bản vàng mai
Trong đêm thắp sáng chương đài xa trông
Mùa xuân dòng chảy mặn nồng
Hong lên đại lộ tơ đồng thời gian
Góc nhìn đằm thắm dung nhan
Sài Gòn cô đọng chặng đàng vào xuân .
MAI XUÂN ...
Đây sắc mai ơi ! cố hữu vàng
Bên trời trong nắng nối tơ loan
Gió đưa vị nhụy lòng rưng rức
Cứ mãi khôn nguôi mấy chặng đàng
Cánh nhụy màu cam gió nhẹ rung
Như đang giao hưởng nốt lai trùng
Âm thầm mà rất là da diết
Để cánh ong về kết tựu trung
Những búp non xanh e lệ chăng ?
Nõn màu diu ấy nhạt hoa văn
Vươn theo ánh nắng xuân phơi phới
Rộn rã mà dường không nói năng
Tắm giữa trời xuân phấn bụi vàng
Mai màu kiều hạnh lẫn đoan trang
Của ngàn xưa cũ đang bung vỡ
Từng cánh ôm tròn sắc chứa chan .
ĐÀO XUÂN ...
Vóc dáng đào hoa thủy mặc xưa
Đem xuân muôn thuở rắc thoi đưa
Về cho xã hội chờ xuân đến
Nhụy vị bay theo gió mới vừa
Những cánh hồng màu ấy của môi
Nhịp rung tơ sợi ấm dòng trôi
Ỡm ờ mà rất là giai điệu
Cái dáng cung tần lặng khúc nôi
Một chút lá xanh chấm phá màu
Như dường tương trợ sắc cho nhau
Họa hoằn giây phút suy tư để
Thưởng lãm dung nhan khó cưỡng cầu
Ở giữa trời xuân trí tuệ Xuân
Nhìn hoa qua sắc ấy rưng rưng
Cái gì gửi gắm vô cùng đó
Bung vỡ nơi đây một điểm dừng .
Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016
CŨNG DÁNG ĐÈO CONG ...
Đường cong mấy độ nằm nơi đó
Cái dáng trăm năm mãi vẫn còn
Nhớ thuở lần đầu nghe tiếng gió
Lạnh se huyễn hoặc điếng tâm hồn
Bây giờ còn đó và nơi đó
Theo gót chân đi tắm bụi trần
Bao khách nhàn du muôn vạn ngõ
Đi về rộn rã những thanh âm
Núi rừng cứ vẫn màu xanh đó
Màu của ngày xưa chửa xóa mờ
Lãng đãng triền sương từng giọt nhỏ
Ngập ngừng gót bước lặng hoang mơ
Ở bên kia đó trời non sắc
Nhòa nhạt đường ngôi điểm cuối cùng
Cái dáng ngày xưa trôi ngót nghét
Dễ chừng dành để phút cầm chung .
KHẮC PHỤC MỘT QUÃNG ĐƯỜNG .
Men theo đường đất nhỏ
Đi tìm vị ấm xuân
Ngọn đồi nắng rưng rưng
Tiếng thông reo vi vút
Cỏ non xanh nõn mượt
Màu e lệ cung thềm
Văng vẳng tiếng tơ êm
Theo chiều dài du khảo
Trời rắc thêm mộng ảo
Màu mây nhạt trắng mờ
Cùng ngọc bích ỡm ờ
Rơi giọt xuân lã chã
Nét diễm kiều chấm phá
Bung vỡ một cung trời
Trải lòng ra chơi vơi
Ôm tình thơ nồng ấm .
BÊN THỀM BIỂN GIÓ CÔ TÔ - QUẢNG NINH .
Nắng xuân trải thảm bên bờ
Cành xanh nụ biếc hoang mơ cung thềm
Cỏ vươn vung vãi nhung êm
Màu xuân diệu vợi mượt mềm không gian
Lớp tầng màu đá lây lan
Phong rêu cổ độ rắc ngàn bể dâu
Vỗ thềm đá sóng bạc đầu
Lặng thầm lượn gió nát nhàu đường vân
Suốt xa mờ ảo xanh ngân
Cuối chân mây trắng đường phân ngôi trời
Đường về nhóm lửa thay lời
Bên triền đá nắng ru hời tình thơ ...
NẮNG XUÂN VẪY GỌI BÊN DÒNG ...
Nắng xuân nhẹ trải mơ huyền
Qua bao nhịp của sơn xuyên dặm ngàn
Bên dòng nước chảy xanh loang
Tiếng rơi của thác khẽ khàng gió ru
Rừng xanh nốt nhạc vi vu
Men triền núi đứng thiền tu sắc màu
Dáng tre gió lá nát nhàu
Mà dường bung vỡ đồng thau la trường
Rộn ràng màu sắc mười phương
Trên bờ dưới nước tơ vương giao hòa
Dựng nền nguồn cạn thiết tha
Trong không gian lạ lụa là gấm thêu
Mùa xuân tràn ngập sắc gieo
Điểm xa vời vợi cung thiều trao chia
Hợp dòng chảy nhuộm đầm đìa
Giữa màu nắng sợi giấc khuya hẹn thề .
LẠNH ẤM CHÂN DUNG ...
Như bậc thềm cổ tích
Ẩn hiện dưới màn sương
Gió ngàn trùng rả rích
Gom rét lạnh mười phương
Núi rừng chìm hư ảo
Se lạnh lẫn gọi mời
Chân dung và diện mạo
Tình tứ một cơ ngơi
Tiếng rộn ràng gót bước
Từ mọi nẻo nhàn du
Từng mái đầu sũng ướt
Những bụi hoa trắng mù
Khẽ khàng mà hội tụ
Sự hẹn ước mong chờ
Trong không gian vân vũ
Ấm áp bấy tình thơ
Quan hà vây quan tái
Giữa đỉnh vắng ngút ngàn
Từng phút giây dàn trải
Mẫu Sơn chùng mơ hoang .
XUÂN VỀ TRÊN ĐỈNH LẠNH .
Nắng kéo xuân về đỉnh Mẫu sơn
Màu sương lãng đãng gió bay vờn
Rừng xanh chớm nụ rong màu biếc
Như để chan hòa ý vị hơn
Có sắc hồng khoe cạnh sắc vàng
Tỏ mờ hư ảo dệt tơ loan
Lặng thầm gieo rắc niềm se lạnh
Mà cũng gieo xuân suốt dặm ngàn
Đỉnh núi vây vương giọt tuyết nhòa
Nắng về lỗ chỗ những màu hoa
Rong rêu cũng bám vương sườn núi
Trải nhẹ không gian nét lụa là
Gót lạnh viễn hồ để ấm tim
Bụi mờ năm tháng mỏi đường chim
Bây giờ dừng lại bên rừng vắng
Rét lạnh Mẫu Sơn phút nổi chìm .
Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016
DÒNG SÔNG BÊN THÀNH PHỐ ...
Ánh nắng như là dát ngọc thêm
Buổi mai vàng sợi giọt qua thềm
Trầm tư khoảnh khắc vây thành phố
Dìu dặt không gian rộn rã tim
Mấy nhịp cầu qua ngã xuống dòng
Bóng hình tơ sợi cắt lòng sông
Màu xanh phẳng sáng trôi muôn thuở
Kiều mị quan hà hai lối cong
Cồn cát bon chen tự bấy giờ
Nổi chìm chấm phá cạn chiều mơ
Bên triền núi nắng hồn châu ngọc
Cứ rắc Tao Đàn kết vận thơ
Cùng với màu hoa ấm sắc môi
Gió đưa lãng đãng nét son đời
Bên bờ sông cũng nghe màu nắng
Trải ấm vào tim ấm dáng ngồi
Dù nặng hải hồ trải bước đi
Ngọt bùi ấm lạnh xứ Kim Chi
Đường về đến cuối dòng sông nhỏ
Cứ mãi vương mang tứ xướng tùy .
NGHIỄM NHIÊN SOI BÓNG ÂN TÌNH .
Hai bóng thông già giai ngẫu chăng ?
Mọc lên tuổi thọ độ cung Hằng
Bây giờ hiện hữu trong tiềm thức
Dấu ấn ân tình không nói năng
Bên cạnh dòng sông nước chảy xuôi
Bóng mờ phiên bản rắc khôn nguôi
Màu xanh cây trái ngày râm nắng
Trong gió vi vu xóa ngậm ngùi
Núi ở đằng xa phủ khói sương
Trời đông mây nặng trắng miên trường
Song hành gót bước ngày se lạnh
Mà vẫn ấm nồng sợi vấn vương
Mình cũng như cây luyến kết nhau
Chuỗi ngày ấm lạnh suốt chiều sâu
Phong hồ gánh mãi tình thơ nặng
Chồng chất thời gian tóc nhạt màu .
MÀU NẮNG MAI VÀNG LẠNH .
Clarre điểm đến mấy ngày
Không còn tuyết phủ không ray rứt lòng
Nắng vàng phá vỡ màu đông
Choàng lên cây cỏ rắc nồng vào tim
Âm thầm núi đá lặng im
Tiếng cây xao xác nổi chìm tơ ru
Vẳng nghe xa tiếng chim gù
Thời gian gọi bạn thiền tu cõi trời
Bóng râm cây đổ xa khơi
Chảy qua triền đất nín lời rưng rưng
Gót chân lặp bước ngập ngừng
Xiết vòng tay ấm điểm dừng nắng phơi .
MƯA TUYẾT Ở ITALY...
Sợi tuyết bay bay dệt lua là
Ấm lòng lữ thứ gót chân xa
Qua song dạ điếm nhìn màu trắng
Giao cảm thời gian bao thiết tha
Cái nhịp cầu cong thuở Phục Hưng
Bắc qua dòng nước chảy rưng rưng
Lạnh lòng biết mấy ngoài nhân ảnh
Gót bước đi qua - chẳng đặng đừng
Và bóng cây vươn gió khẽ khàng
Cành khô đọng tuyết dệt tơ loan
Nhạt mờ hơi tuyết bay theo gió
Giọt lạnh vơi đầy phút chứa chan
Vắng lặng cõi trời xa cố hương
Dặm xa vạch nối kéo chiều thương
Bên song viễn xứ chung màu áo
Sợi ấm Hồ Cừu kết vấn vương
Có lẽ là không có mặt trời
Mấy ngày dằm thấm tuyết phơi phơi
Để nghe trong cõi lòng giao cảm
Nhã ngọc phun châu ấm cuộc đời .
Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016
HOA ĐỎ , LÚA VÀNG TRONG NGÀY NẮNG .
Thiên nhiên thêu dệt lụa là
Nghiễm nhiên từ buổi hôm qua rủ về
Màu vàng nhụy vị làng quê
Gié thêm nặng hạt hẹn thề lửa hương
Bậc thềm nắng ngả hoa vươn
Đỏ màu hoa gấm thụy tường hồn thơ
Dòng trôi khép kín đôi bờ
Núi non trùng điệp hoang mơ sương màu
Mây trời ôm núi bên nhau
Sắc xanh tần tảo tằm dâu muôn vàn
Ghé chân ngồi lại bên đàng
Nắng xuôi từng lượn màu vàng chơi vơi
Xa nghe tiếng ốc bên trời
Âm vang lạc lỏng gọi mời mùa yêu
Mình về xóa nét cô liêu
Rộn ràng tim đập tín điều nguyện chung .
SƯƠNG NẮNG GIAO HÒA ...
Nắng đưa chân bước vào thềm
Sương mờ còn tỏa trải êm giọt mùa
Bóng cây ai đã thều thùa
Nằm trong cõi lạnh lua khua gió về
Rào tre chiết bóng lạnh se
Nắng soi bóng ngã lê thê cõi lòng
Ngọn đồi nét dáng đường cong
Trắng sương sũng ướt tơ rong như là
Lặng im cùng với ngôi nhà
Nét thiên thâu ấy gấm hoa cạn nguồn
Thảo vần thơ mỏng bên truông
Điểm trang cho một cung đùn nắng sương
Gởi vào những sợi tơ vương
Để cho nồng ấm chặng đường tình thơ .
CẦM NHƯ LÀ CỔ TÍCH .
Không gian mùa thái cổ
Hoằng hóa một khung trời
Trắng màu mưa tuyết phủ
Tẻ nhạt một dòng trôi
Những mái nhà se lạnh
Rét run với nỗi buồn
Bóng sa mù đặc quánh
Trong hơi nắng vàng buông
Cây hanh hao màu nắng
Lạnh se giữa không gian
Nghe tơ lòng trĩu nặng
Lịm tím một cung đàn
Hòa chung lòng vào cõi
Tuyết và nắng giao thoa
Sự thì thầm khắc khoải
Nhàu nát một mùa hoa .
NHƯ SẮC VIỄN TÂY ...
Ai rắc mưa bông ở xứ này ?
Gần như ngót nghét một vòng quay
Phần tư thế kỷ hơn nhanh quá
Mới có không gian lạnh những ngày
Đồi núi vây vương hoa trắng bay
Rét run cái lạnh lịm màu cây
Xôn xao hơi gió ôm quần thể
Vắng gót chân đi nắng trải bày
Như thể ngàn sao lạc giữa trời
Màu xanh ngọc bích trắng đầy vơi
Vầng dương cũng sắc phôi phai trắng
Như thể biếng khuây phút cạn lời
Dầu vậy mà lòng vẫn phấn hưng
Đi qua mấy đoạn gót không dừng
Không gian thay sắc phương Tây để ...
Gót bước nhàn du tính đặc trưng
Ngượng ngập để thơ sũng ướt tình
Đã qua mấy dặm khuất đài kinh
Mà trong nguồn cạn thơ bung vỡ
Ngôn ngữ râm ran cuộc lữ trình .
NẮNG BUỔI GIAO MÙA ...
Ngồi bên hiên để ngắm trời xuân
Giọt nắng trôi theo gió ngập ngừng
Quang đãng trời trong - mây lẫn trốn
Phơi màu ngọc bích giữa rưng rưng
Bóng ngã trên sân tuyết trắng phau
Điệp trùng hơi lạnh kéo theo nhau
Dù cho nắng trải trong màu lọc
Mà vẫn rét se nhuộm mái đầu
Ngọn đồi thấp trắng ở đằng xa
Cỏ vướng lây lan sắc nhạt nhòa
Phủ nắng tơ lòng như muốn chảy
Thành dòng khắc khoải mộng hoàng hoa
Tiếng nói khẽ khàng thổ ngữ quê
Bàn tay dao động vá và se
Mượn màu lao động xua hơi lạnh
Mà vẫn âm âm gót rét về
Vương vương thổ cẩm sắc kia ơi !
Cái dáng chân quê đẹp khoảng trời
Trong nắng giao mùa trong khí lạnh
Cơ hồ lắng đọng một dòng trôi
Mình đến để nghe tiếng hẹn lòng
Trời xa giao cảm mối tơ rong
Không gian biến đổi trên toang vẽ
Rét lạnh mà như đang ấm nồng .
MỘT CÕI TRỜI SƯƠNG ...
Cạn nguồn là để đưa phong nhụy
Vào một không gian vốn rét se
Ở tận chân trời màu dị biệt
Mà như giây phút rét hương mê
Mộc mạc mà thôi như đếm thôi
Không gian nhàu nát giọt tơ rơi
Hằn lên cành lá bao nhiêu nước
Để thắm rừng cây đẹp khoảng trời
Cái đẹp vô tình trong rét căm
Để cho sợi chỉ dệt tơ tằm
Cho dù tất cả vương vây lạnh
Mà vẫn mang nhiều phút sủi tăm
Màu sáng bên kia đang véo von
Nắng lên xa lắm gọi tâm hồn
Ngày về trên cõi bình minh lặng
Mà thắm môi hồng ướp nụ hôn .
CHÙM HOA NGỌC XANH BIẾC ...
Những giọt trong ngần gieo rắc xanh
Bám bu vào để lá hoa cành
Chùm hoa ngọc ấy từ muôn thuở
Tha thướt cung đàn thơ yến anh
Nổi bật không gian ở một miền
Chả bù đã mất mấy trường thiên
Trải qua không biết bao cung bậc
Để đến không gian điệp tịnh thiền
Chút nắng hong lên để diễm kiều
Lung linh nét sáng gọi hương yêu
Ấm nồng tâm thất buồng tim gởi
Những ước nguyện chung một tín điều
Cái lạnh âm thầm sợi chỉ xe
Chao nghiêng cành lá lối đi về
Màu hoa ngọc nhuộm bao nhiêu giọt
Nhỏ xuống trang lòng men đắm mê .
ĐỒI VẮNG CHỜ XUÂN ...
Ngọn đồi thấp nhỏ hanh hao
Giã từ đông lạnh đi vào xuân tươi
Lách lau gió dạt reo vui
Trong không gian lặng cuối trời nhạt mây
Mầm xanh nụ biếc vơi đầy
Chỉnh trang dành để những ngày xuân qua
Lối về nhẹ giọt sát na
Xiêm y làng bản màu hoa đặc thù
Sắc màu điểm xuyết tơ ru
Sợi tơ thổ cẩm phiêu du nét mềm
Cây cao hình thể bậc thềm
Chân dung kiểng cổ rắc thêm cung đàn
Nổi trôi rêu bám tơ loan
Trong cơn nắng nhỏ ngút ngàn trời xa
Chút lòng để lại thiết tha
Nét quê mộc mạc hiên tòa cảm giao .
Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016
LẶN LỘI THÂN CÒ ...
Ở giữa dòng trôi Bái Tử Long
Thân cò lặn lội kiếp long đong
Dễ chừng vẫn cứ xưa trôi nổi
Cho đến bây giờ mãi ruổi rong
Cái nét cần lao ấy kéo dài
Làm giàu văn học ánh sao mai
Quê hương chiếc nón nhu thuần ấy
Ôm mái tóc nhung nặng liễu đài
Quần thể xa kia sương ảo mờ
Đường vân nhàu nát vẻ hoang sơ
Dưới trời mây kéo đầy hư ảo
Rắc nhẹ vào thềm nước sợi tơ
Giây phút cài lên sự nhọc nhằn
Âm thầm như ánh chớp sao băng
Lòe lên hơi ấm trên dòng nước
Nét vẽ trên toang dáng chị Hằng
Cái đẹp gần như sự khẽ khàng
Ở vùng biển đảo dệt tơ loan
Dáng người thiếu phụ gương cần mẫn
Làm đẹp tình thơ giữa chặng đàng .
SA MẠC TRẮNG , BANG MEXICO , MỸ .
Trắng màu cát lạnh thảo nguyên
Chơi vơi lượn cát rắc xuyên giọt mùa
Mây trời hạ xuống se sua
Bóng mây kỳ lạ cợt đùa gió qua
Cuối trời mây sắc lạc hà
Cắt nền núi đứng lụa là chân mây
Nỗi lòng bày tỏ nơi đây
Thảo nguyên cát trắng vươn đầy bàn chân
Không gian sạch bụi trong ngần
Như thềm vĩnh cửu băng tần vô ưu .
CẦN LAO TUỔI DẠI ...
Ánh mắt ngời đêm tối
Vành môi sáng bậc thềm
Thổ cẩm khoe màu áo
Tròn trĩnh bóng dáng em
Tuổi thơ ngây hiện rõ
Trên đôi má căng đầy
Ánh đèn soi nơi đó
Một chút gì hây hây
Quê hương thời thạnh trị
Cuộc sống lại rộn ràng
Cần lao bay hương vị
Vào tất cả hành trang
Tầm nhìn là mộc mạc
Mặc cả để mưu sinh
Mồ hôi hòa khúc hát
Giai điệu khuấy yên bình
Một chút gì đè nặng
Qua giây phút mặn lòng
Tuổi thơ dường xa vắng
Cứ tiếp nối long đong ...
TẦM NHÌN VỀ SƠN CƯỚC ...
Nụ cười nở trên đôi môi sơn cước
Sự cần lao dường ngát vị mưu sinh
Ở trên lưng là cả sự yên bình
Cho mầm nụ đang đợi chờ bên cửa
Màu thổ cẩm loang vào trong ánh lửa
Nét tồn vong từng thang bậc e dè
Ngoài bầu trời không khí lạnh se se
Không ảnh hưởng màu môi cười diễm lệ
Mình viết lại để làm giàu nhân thế
Dòng bon chen có hình ảnh thế này
Đã vỗ bờ đã thẳng cánh đường bay
Trong vị đắng có chan hòa giọt mật .
Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016
TÍM GÓT CHÂN CHIỀU .
Tím sắc hoàng hôn lối về chiều lạnh
Sự mỏi mong rối rít ngập buồng tim
Chưa mỏi đường bay chưa mỏi cánh chim
Vẫn gót bước song hành ru điệp mộng
Cái giá rét tựa hồ niềm kiêu hãnh
Vòng ấm nồng xiết chặt lại bàn tay
Mình đã về cuối nẻo anh có hay ?
Mà tọa độ đã mấy lần định vị
Màu xanh núi thẫm hoàng hôn kiều mị
Sương mờ vương da diết mấy cung đàn
Con đường đi sũng ướt giọt sương tan
Rớt cái lạnh vào hồn nghe lã chã
Ánh nắng quái khôn nguôi và khó tả
Có phải chăng làm rạo rực tim mình
Cuộc song hành kéo dài nét trường chinh
Giọt tình tứ giọt ái ân bung vỡ
Riêng không gian và cũng riêng một cõi
Hẹn hò xuân vào cuộc ở chân mây
Diễm kiều thơ qua trao gởi vơi đầy
Làm dấu ấn nếp hằn bao khoảnh khắc .
SÔNG VÀ ĐƯỜNG BÊN NHAU .
Con đường cùng với dòng sông
Song song từ thuở bụi hồng gấm thêu
Giữa miền đất vẽ mộng gieo
Màu xanh cây lá tín điều thịnh an
Lối mòn hằn dấu chỉnh trang
Qua bao nhiêu nhịp cung đàn nốt la
Ngoằn ngoèo dáng dấp tơ hoa
Tầm nhìn đã rõ hiên tòa cần lao
Buổi chiều trầm xuống lao xao
Nghe chim gọi bạn cuộn trào buồng tim
Dòng xanh ngày tháng nổi chìm
Dốc lên dội sáng trắng nhìn màu bông
Hai bờ từng lúc cạn nông
Hanh hao màu cỏ hương đồng nội hoa
Sương loang màu nắng phôi pha
Góc chân non đứng dặm xa men thề
Bậc thềm xuân nhuộm trời quê
Xa xôi mà rất mải mê cõi hồn .
GÓC CẠNH MÙA XUÂN ...
Đường cong ôm đồi núi
Còn sũng ướt giọt sương
Lặng thầm viên đá sỏi
Hơi lạnh buốt vương vương
Nắng non màu tơ sợi
E lệ sắc bình minh
Rắc phơi xa diệu vợi
Da diết hồn nhân sinh
Khói còn bay lãng đãng
Sườn non xa diễm kiều
Xuôi về miền Thượng ngạn
Gieo rắc một mùa yêu
Màu cỏ non bu bám
Sườn đồi lở đá màu
Yên bình mùa du ngoạn
Màu sắc rõ đồng thau
Nẻo đường xa xôi ấy
Gót bước mới phiêu bồng
Mùa xuân đang mời gọi
Vào lòng anh thấy không ?
NẮNG XUÂN VÀ HOA TRẮNG ...
Nơi này buổi sáng nắng lên
Cành hoa trắng nở xây nền cổ phong
Mái nhà ngói đỏ rêu rong
Thấp cao cung bậc đường cong kỳ hà
Lặng im cửa đóng song nhòa
Để mùa xuân nhuộm màu hoa nguyên mùa
Bên kia ánh nắng thêu thùa
Sườn non xanh lá nhặt thưa gió về
Con đường đất rõ miền quê
Ươm vàng rau cỏ bộn bề chân dung
Nắng lên từng sợi điệp trùng
Chan hòa phong cảnh tơ chùng màu sương
Bò vàng gặm cỏ non vươn
Nét tranh chấm phá thụy tường nền tranh
Mình về đúng dịp xuân mành
Ru rong gót bước song hành tình thơ
Viết lên toang vẽ đôi bờ
Miền xa quê kiểng giấc mơ tao phùng .
XUÂN Ở NƠI ĐÂY .
Mỗi năm xuân đến một lần thôi
Thay đổi xiêm y đỏm dáng trời
Từ tận hang cùng và ngõ hẹp
Rộn ràng nơi đó những niềm vui
Nơi đây xuân cũng nhuộm màu hoa
Dù cải mà thôi cũng mặn mà
Vàng sắc nõn non trong nắng mới
Dễ chừng vẫy gọi những âm ba
Nơi đây rộn sắc những con người
Hiệu ứng buồng tim đỏ máu tươi
Hưng phấn tràn trề qua nét mặt
Mặn nồng dòng chảy ấm môi cười
Nơi đây là mẹ với ba con
Là cả mùa xuân đọng giữa hồn
Màu áo bậc thềm miền cước kiểng
Mà dường ẩn hiện một màu son
Mình ôm tất cả một không gian
Cái nét đan thanh tạo lụa vàng
Và những tiếng cười bay khúc khích
Mùa xuân tràn ngập sự râm ran ...
Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016
CUNG BẬC THỜI GIAN ...
Thị trấn hoằng khai suốt dặm ngàn
Quỳnh Nhai vạch nối kéo tơ loan
Đồi non ôm cánh cung hồ nước
Diễm ảo diệu kỳ vị chứa chan
Lau lách vươn lên tiếp nắng phơi
Vàng non nụ biếc để thơm đời
Gió reo tản mạn từng cung bậc
Lữ khách du nhàn gót thảnh thôi
Mây trắng phiêu du trắng những làn
Bên trời xa lắm phút giao hoan
Cùng màu xanh núi phiêu du gió
Làm đẹp khôn nguôi cảnh địa đàng
Mình đến để nghe sự vỗ bờ
Điệp trùng non núi góp vào thơ
Dòng trôi loáng thoáng thuyền du lữ
Khoảnh khắc đương nhiên thỏa đợi chờ .
BUỔI MAI VÀNG NẮNG ...
Nổi trôi và tần tảo
Những mái ngói tươi hồng
Rừng thưa hong diện mạo
Bên hồ nước thiền không
Đồi phiêu du trong nắng
Màu xanh thẫm chập chùng
Khói sương bay màu trắng
Cùng làn mây thung dung
Trời sáng trong phiêu đãng
Màu xanh nhạt cơ hồ
Nắng nhuộm màu phân tán
Điểm xuyết giữa hư vô
Nỗi niềm như bung vỡ
Qua góc cạnh im lìm
Giải bày trong duyên nợ
Cùng vỗ cánh đôi chim .
GÓC TRỜI TRONG VẮT ...
Không gian trong vắt cơ hồ
Như trang thủy mặc điểm tô một thời
Nắng gieo từng nốt cạn lời
Lung linh trong gió đầy vơi nỗi lòng
Cánh rừng tơ dệt ruổi rong
Màu xanh định vị men nồng lữ du
Xanh hồ nước đứng thiền tu
Chơi vơi màu trắng vi vu mây ngàn
Nền xanh gọp nhặt tơ loan
Của trời dừng lại chứa chan đôi bờ
Gom tình kết tụ vào thơ
Ngồi chung bến nước hoang mơ cạn nguồn .
SƯƠNG LOANG HỒ NƯỚC ...
Mây sà xuống để không gian bung vỡ
Ghép mặt hồ phẳng dòng chảy pha lê
Cứ tưởng như trong ấy sự hoang mê
Mà lãng đãng những giọt thầm tơ sợi
Đi bên nhau cùng chung tầm tay với
Nắng phiêu bồng vẫy gọi chín hồn thơ
Sự bình yên lấp kín cả đôi bờ
Thoang thoảng bóng những cơ hồ nhân ảnh
Núi nằm đó muôn đời khoe lấp lánh
Đá trăm năm vương màu nắng xa vời
Trong lặng thầm muôn vạn sợi tơ rơi
Làm rưng rức cái chiều dài giao cảm
Thềm đá sỏi nắng sương vây bụi bám
Sắc phong rêu màu nắng rọi êm đềm
Đong vào lòng âm vận của anh em
Mượt dòng chảy tình thơ đầy hương mộng .
Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016
TRONG TRẺO MÀU XANH ...
Màu xanh trôi theo gió
Xóa hết các ranh bờ
Cuối chân mây mờ tỏ
Gieo rắc khúc hoang mơ
Êm đềm mà tích lũy
Sự nồng ấm tơ mềm
Dặm ngàn ngoài thiên lý
Giao cảm hai buồng tim
Tìm nguồn thơ thanh thản
Giai điệu của cuộc đời
Một chuỗi ngày thông thoáng
Song hành bước xa khơi
Con đường qua ruộng mía
Âm vọng gót ngây thơ
Khúc nôi dường thấm thía
Xưa nay nối đôi bờ
Trời nhẹ mây nhạt xám
Thêm màu sắc nhung êm
Không gian không bụi bám
Trong sáng gót qua thềm
Trải lòng ra hít thở
Màu xanh của những ngày
Nghĩa tình cùng duyên nợ
Nồng ấm xiết vòng tay .
GIÂY PHÚT KHÔN NGUÔI ...
Vầng dương trốn sau núi
Sương lạnh xóa phủ màu
Nỗi niềm đang rong ruổi
Thời gian nối theo nhau
Dòng trôi như đứng lại
Thêm góc cạnh bên bờ
Nhạc ru hồn quan tái
Từng sợi gió hoang mơ
Gốc cây già nghiêng gió
Cành đổ xuống nhọc nhằn
Một bóng người nơi đó
Nhìn buổi chiều băn khoăn
Bên bờ tranh xiêu mái
Gió lạc giọng xạc xào
Nỗi buồn lây có phải
Màu nắng quái âm hao
Tình thơ theo màu nắng
Gượng bám trong bùi ngùi
Bên bờ quê yên ắng
Làm tấc lòng khôn nguôi ...
THANG BẬC CẦN LAO .
Bậc thang nhuần nhuyễn tự căn nguyên
Vàng nắng ban mai giọt tịnh thiền
Bao giọt cần lao kia nhỏ xuống
Rộn ràng đường nét họa trường thiên
Lặng nghe trong ấy những mùi hương
Vạch nối thời gian gối chặng đường
Không phải vô tình mà hiệu ứng
Âm thầm biết mấy mối tơ vương
Trời cao trên đỉnh trắng màu mây
Ôm lấy đỉnh đồi sương khói bay
Nét vẽ thiên thâu đang hợp xướng
Không gian lắng đọng những men say
Màu xanh chấm phá rất ư là
Giữa cõi nhọc nhằn rắc gấm hoa
Mái ngói màu son đang ẩn hiện
Tăng thêm giai điệu lộng trời xa
Gió đưa gai góc cũng màu xanh
Gai nhọn tật lê gió vọng cành
Màu sắc dung hòa thêm ý vị
Làm giàu từng nốt phổ em anh .
SEN HỒNG VƯƠN NẮNG ...
Ngày xưa sen nở theo mùa
Bây giờ sen thắp nhặt thưa khắp miền
Màu hồng khoe giữa thiên nhiên
Màu môi son mộng đoan hiền khoan nhu
Vị bay theo gió phiêu du
Níu chân lữ khách thiền tu mấy giờ ?
Vươn lên mặt nước đôi bờ
Màu xanh lá vướng dòng tơ nắng mùa
Gió lay tiếng động lua khua
Khung trời đứng lại bông đùa màu xanh
Vầng dương xa lắm mong manh
Trong thềm mây kín liễu mành vàng tơ
Góc quê trong sắc xuân mơ
Cành xuân nghiêng xuống ru bờ sen lên
Song hành đi giữa trời quên
Buồng tim cộng hưởng dựng nền tình thơ ...
NẮNG XUÂN QUA MIỀN ĐÈO DỐC ...
Thảo nguyên nắng trải chuyển trời xuân
Từng sắc cỏ hoa trải ngập ngừng
Thêm dáng không gian miền thảo dã
Mà dường níu kéo phút rưng rưng
Mây trời thấp xuống để hoa râm
Gió thổi mang đi những khúc trầm
Nhụy vị cho xuân thêm sợi dệt
Chặng đường thi tứ rộn triều âm
Con đường khô khốc lẫn nhiêu khê
Đá sỏi truân chuyên với bộn bề
Màu nắng trải dài ngăn đứt quãng
Đôi tình nhân Thỏ vẽ hương mê
Bước đi theo lối cỏ đôi bờ
Cái sắc hoe vàng ru khẽ thơ
Giọt nắng vô tình là hiệu ứng
Thềm hiên lưu lạc gợi niềm mơ
Và cây nối tiếp dốc đường lên
Phong cảnh vào xuân không lãng quên
Bất giác tơ lòng rong ruổi nhịp
Lặng thầm ướp mộng giữa anh em .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)