NẮNG SỚM NHUỘM VÙNG CAO ...
Mùa đông giá rét mà quang tạnh
Dìu dặt gót chân trải bụi hồ
Một sớm nắng về từng sợi mỏng
Giải bày thi tứ nặng phân phô
Hơi may thêu dệt tím khung trời
Lay động lá cành lạnh khắp nơi
Biển trắng dễ chừng ôm dịch mộng
Vòng quanh thung lũng để gieo mời
Cành cây trơ lá nét hoa văn
Tiết tấu không gian để họa hoằn
Cái dáng trăm năm mang ấn chứng
Trên toang thủy mặc điểm ngời trăng
Sắc xanh không gợn một làn mây
Ngọc bích lưu ly đỏm dáng nầy
Nổi bật tầng non dài tiếp nối
Lũy thành muôn thuở nắng ru ray
Lặng thầm ánh nắng lịm xa xôi
Cái nắng mùa đông sự phản hồi
Cho xứ ngàn năm luôn giá rét
Để lòng thổn thức mãi khôn nguôi
Và nghe trong gió sự ru thầm
Mỗi lúc may về lắng phúc âm
Cái lạnh dễ chừng đang réo gọi
Tình thơ khúc chiết giữa thăng trầm
Vòng tay nồng ấm chuyển chiều sâu
Trên đỉnh còn sương sũng ướt mầu
Để nghiệm tháng ngày trong sỏi đá
Ngày mai còn mãi sự cần nhau .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]