HAI MẦU NƯỚC BIỂN ...
Là điểm hẹn cho giai nhân tài tử
Đã qua đi kjhông biết mấy thời gian
Giữa trùng khơi mà thổn thức cung đàn
Luôn sũng ướt nốt nguyệt cầm dấu ái
Mình đến đây qua dặm ngàn quan tái
Cuối đường bay trầm mặc phải không anh ?
Biển ngàn năm cứ giữ mãi mầu xanh
Để ngọc bích lưu ly cùng lẳng sắc
Cồn đất nhỏ nhịp cầu đi khuya khoắc
Mái nhà tranh có hai quả tim vàng
Khát vọng này là cung bậc xốn xang
Khi mình đứng bên thềm hong gió lạ
Bóng dừa buông hoe vàng vài tầu lá
Nghe xạc xào thi tứ của anh trao
Nắng chiều reo dường từng giọt lao xao
Da diết lắm không gian tình bung vỡ
Cuối chân mây dáng thơ Kiều duyên nợ
Kéo mây về thủy mặc một mầu tranh
Trời trên cao sà xuống họp mầu xanh
Biêng biếc chảy vào hồn muôn vận tứ
Du thuyền đi trắng một dòng tài tử
Vẽ vời cho khoảnh khắc dệt tơ đàn
Trìu mến nhau qua mười ngón tay đan
Giữa diễm tuyệt giữa buồng tim giao hợp
Cuối cuộc đời mầu sương pha mái tóc
Mà gót chân chưa dừng lại cung từ
Nẻo đường xa trong vắt sắc chân như
Luôn nồng ấm vòng tay thơ giao cảm
Thái Bình Dương mầu xanh pha nắng nhuộm
Giải bày thơ để thanh thản cuộc tình
Loại bỏ ra tất cả những hư vinh
Để gạn lọc cho phút giây ngà ngọc .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]