Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014
ĐAN THANH HỒN HẬU ...
Em là của nét quê mà rất Việt
Sự đan thanh hồn hậu giữa cung trời
Đôi mắt nhìn tự cổ của cuộc đời
Là cửa sổ ấp yêu bao hương nhụy
Vành môi đỏ mầu đỏ mềm kiều mị
Ôm răng ngà thuở cắn chỉ ngây thơ
Đôi má căng sự duyên dáng bao giờ
Cứ còn mãi cái bậc thềm dấu ái
Nón quê hương vây tóc huyền mềm mại
Vài sợi bay qua khuôn mặt vơi đầy
Quai mầu hoa mầu xanh ấy vương mây
Sự ẩn hiện cái hồn nhiên rưng rức
Dáng quê kia từ cạn nguồn thổn thức
Đang râm ran những dòng chảy hương mê
Cả không gian như rộn rã câu thề
Theo ánh mắt bay vào trong vô tưởng
Phác thảo hết tính đặc thù vô lượng
Để chân dung hồn hậu mở chân trời
Của một ngày đan dệt sợi tơ rơi
Trên gót bước đi vào trong giai điệu ...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]