PHỤ NỮ VIỆT NAM - THẾ KỶ ĐẦU . Rồi cát bụi đã dập vùi dáng liễu Lũy thành ơi ! thổn thức dáng trang đài Cuối đỉnh trời vụt tắt ánh sao mai Và ánh thép nhòa ngút ngàn thương nhớ Nhà với nước vơi đi hai món nợ Nếp y thường là giáp trụ yên cương Mảnh vải sô khăn trở lệ vô thường Ngập dòng nước Hát Giang mùa băng giá Mây vần vũ bầu trời đen dáng quạ Nấm mồ xưa chưa xanh cỏ hư phù Liễu đài chương nhòa nhạt giữa âm u Vung phủ Việt tung cao cờ tiết Việt Nuốt mối hận căng tròn lên khí tiết Bờ môi son tím lại vượt ngàn mây Cưỡi đầu voi khai trận vẽ đường bay Sáu lăm thành đã qui về một mối Trăng nửa mảnh đang nhuốm mầu trên gối Ngai vàng ơi ! khóe hạnh cứ hoen mờ Giọt lệ hoài phu Lạc Tướng giăng tơ Đã bạt vía đấng mày râu tộc Hán Canh khuya khoắc trăng nhạt mầu phiêu đãng Dạ trầm tư quan ngoại lạnh tâm hồn Ngai vàng ơi ! còn đâu nữa lối mòn Mà bóng dáng cứ bừng lên tỏa sáng |
Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chị ơi em vào thăm chị được tem vàng rồi! Chị làm thơ hay quá! Hinh ảnh oai phong lẫm liệt của người phụ nữ Việt nam hiện lên trong thơ chị thật đẹp, thật hào hùng! Em kính chúc chị mạnh khoẻ, nhiều niềm vui!
Trả lờiXóaCảm ơn em đã ghé thăm còn trao tem vàng nữa .Chúc em luôn vui khỏe và hạnh phúc .
Trả lờiXóa