Thứ Năm, 3 tháng 4, 2014
HOA GẠO GIỮA BẠT NGÀN ...
Mầu hoa đỏ trong bạt ngàn rừng núi
Đã phong thu nức nở một phương trời
Không gian giờ từng giọt sợi tơ rơi
Để nhuần nhuyễn mượt mềm và sương khói
Những cành gạo gần như là biết nói
Từng đóa hoa từng nụ gựm nhau cùng
Sự êm đềm đang vực dậy không ngừng
Chút lưu luyến bên thềm hiên hiểm hóc
Rừng cây xanh đài trang và tơ tóc
Cứ vi vu trong gió những âm vần
Giao hòa vào tĩnh lặng của không gian
Cái điệp khúc muôn đời không ngừng nghỉ
Mà dầu vậy dáng tơ trăng kiều mị
Vẫn ung dung thị hiện giữa non ngàn
Ánh nắng mai chưa thức dậy - chói chang
Se se lạnh mang chiều dài hư ảo
Đường quan san gió bụi mờ sắc áo
Gót chân theo những phương giác lặng thầm
Giữa thiên nhiên vang vọng khúc hòa âm
Mầu sắc đỏ của hoa ngàn xưa nở
Trong câm nín buồng tim dường bung vỡ
Sự lên ngôi một bóng dáng vỗ bờ
Từ căn nguyên dòng chảy những lời thơ
Dù khắc khoải mà vô cùng hương nhụy
Trong sạng đạo đầy nhọc nhằn thiên lý
Mà hanh thông theo giây phút ấm nồng
Nguồn tư duy sũng ướt sợi thiền không
Đã trôi nổi xiết bao là vị ngã
Để gạn lọc một khung trời chấm phá
Dựng nền cho tầng bậc một tình thơ
Dù nhiêu khê vẫn lấy được tay rờ
Bóng phước hạnh đổ dài ngàn hoa lá ...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]