Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014
NHỮNG GIỜ BIỂN CẠN ...
Ta trở lại sau sóng thần kinh hãi
Trong nắng còn chứng tích của hoang sơ
Bóng dừa trong xóm ấy sắc ảo mờ
Trên thềm cát ôm quần cư cố hữu
Con nước rút những bàn chân tề tựu
Hằn lên theo bóng nước cạn vơi đầy
Sự cần cù nhân ảnh với ngàn mây
Giữa một buổi nắng phai thềm cát nhớ
Mầu trời xanh trải trầm tư duyên nợ
Vạn lối về từ tận cuối đường xa
Đang e dè trải mỏng những âm ba
Vòng du lịch nằm trong tầm điểm ngắm
Đi theo nước cuối đường bay xa thẳm
Đang ru tơ từng nốt nhạc lặng thầm
Trở về đây là thao thức hồi âm
Trải qua cuộc thiên tai và tàn khốc
Mà vẫn thấy còn tràn đầy tơ tóc
Bãi biển êm cái nét dáng ru xưa
Tiếng gió về trong nắng để xa đưa
Thầm thì sóng giọt rưng rưng thổn thức
Viết lại đây bài thơ chưa ráo mực
Ở phương trời cũng xa lắm niềm tin
Mà dường như vẫy gọi mọi đường chim
Hạ cánh xuống để giao thoa hoài cảm .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]