Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014
ĐÀ LẠT MÙ SƯƠNG ...
Giọt sương dàn trải mượt mềm
Làm không gian ảo càng thêm ảo huyền
Như là trùng ngộ tơ duyên
Sợi tơ mỏng lắm cuối miền trời xa
Không nghe một chút âm ba
Chỉ nghe lạnh nghe chan hòa sắc không
Bóng tia nắng buổi vun trồng
Cho sương rẽ gió vào không tưởng mầu
Dáng cây sẫm bóng dìu nhau
Vào sương khắc khoải nhịp cầu trăm năm
Cao nguyên của thuở dâu tằm
Cứ rưng rức mãi dấu dằm ngày xưa
Hồi chuông vang vọng xa đưa
Lung linh đỉnh tháp sương mùa đang lên
Cư dân giây phút lãng quên
Trầm tư theo mép đắp nền bậc thang
Xa kia biết mấy dặm ngàn
Bóng mờ của núi đài trang cuối trời
Bức tranh thủy mặc chơi vơi
Nửa huyền ảo nửa dặm khơi muộn phiền
Cuối bờ vạch nối luân phiên
Rét phe phẩy gọi đến miền nào đây
Căng lần từng nốt ngón tay
Để nghe hơi ấm tỏ bày từ tim .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]