Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015
MỘT GÓC CHIỀU ĐÀ LẠT .
Sáu mươi năm vẫn điềm nhiên tồn tại
Mỗi lần qua mang dấu ấn mơ hồ
Giữa ngàn xanh sóng nhạc dệt vi lô
Thông kiều mị xả tóc mềm theo gió
Ánh nắng của ngày xưa còn dáng đó
Vàng khôn nguôi dát ngọc sáng lưu ly
Hạt sương xưa cứ mãi đọng bờ mi
Của ngày đó hẹn thề và nguyện ước
Thảm cỏ thơm mùi hoa nồng Ô Dước
Mà cam trân luôn cô đọng bên lòng
Nắng chiều nay rớt từng giọt tơ rong
Lên thảm cỏ kéo bóng râm nghệ thuật
Trời lãng đãng màu mây đang rưng rức
Vị men nồng đang dìu dặt hôm qua
Màu khói sương hoài cổ ở xa xa
Sự thổn thức cho ngàn dâu dặm bể
Những lối chảy chỉ còn trong ước lệ
Của hôm nào hai đứa rửa đôi chân
Dường bên kia theo gió tiếng gì ngân
Như giọng hát cổ nguyệt cầm xót lại
Đà Lạt vẫn dung nhan chiều con gái
Sự e dè đỏm dáng rất xa khơi
Và hôm nay mở rộng một khung trời
Vừa chiêm ngưỡng vừa tư lương hoài niệm
Giữ một phút men tình xưa xâm chiếm
Chao nghiêng đầu cho mái tóc hòa chung
Không gian xưa màu sắc mới tao phùng
Tròn trĩnh kết bài thơ tình yếm tác .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]