Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015
GẦN NHƯ QUÊN LÃNG .
Viên ngọc lãng quên tự bấy giờ
Dễ chừng là của buổi hoang sơ
Lặng yên thềm cát không chân bước
Nắng rọi âm thầm trong giấc mơ
Cỏ đá trăm năm lặng sắc màu
Hanh hao trong nắng bám bu nhau
Nỗi niềm giây phút như dao động
Hoài cảm không gian phút nát nhàu
Mà rất đan thanh góc đất gioi
Đứng trong mặt nước phẳng gương soi
Đường lằn sóng gợn trôi phiêu lãng
Đã nặng bao nhiêu nét cảm hoài
Và ở đằng xa cuộc lữ sinh
Men theo vồng cát rất an bình
Cũng trong trạng thái phiêu du ấy
Dưới ánh mặt trời mây viễn chinh
Cắt một đường ngang để biển xanh
Phân ngôi ở cuối rẽ tơ mành
Dáng mây ở đó tiêu thiều quá
Cũng rất mơ màng rất mỏng manh
Dù đã lãng quên mà rất gần
Để cho trăm vạn nối bàn chân
Và mình dừng lại qua hơi thở
Bắc nhịp buồng tim chuyển mấy vần .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]