Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015
ĐÔI BẠN .
Là chiếc nón bài thơ mang thông điệp
Lặng thầm ơi ! e ấp mái đen tuyền
Cái mà ngày xưa ấy vẫn y nguyên
Mỗi gót bước lay bậc thềm hoài cổ
Tà trắng bay nhẹ nhàng qua hơi gió
Qua Trường Tiền tiếng guốc buổi xa khơi
Màu tinh khôi lẳng bóng đọng vành môi
Tiếng chạm ngọc khẽ khàng qua lời nói
Đường cong nín vẫn còn trong dấu hỏi
Sắc lam kiều bên ấy ướt màu thông
Bãi cỏ non vướng víu khoảng trời không
Cứ se lạnh mối cảm hoài du mộng
Bàn tay nắm vành nón che lay động
Sợi tóc huyền chảy xuống gió lung linh
Cái hôm qua đọng lại giữa đài kinh
Cứ rưng rức bên lòng tơ lụa cũ
Buổi sáng Huế trên đường đi vân vũ
Chút đầy vơi xào xạc ở trong lòng
Thảng hoặc mà dìu dặt tiếng tơ rong
Lỏng phím nhạc canh thâu ai gảy muộn ?
Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2015
Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015
CHIỀU THU SƯƠNG LẠNH .
Trở lại về đây thăm Huế ơi !
Chiều sương mờ nhạt cả khung trời
Trường Tiền sáu nhịp hồn se lạnh
Bắc nhịp hai bờ mãi chẳng vơi
Cành lá phượng gie bóng ngậm ngùi
Không còn sắc đỏ những ngày vui
Bước chân còn rõ qua thềm gạch
Tiếng guốc vẫn còn mấy khúc nôi
Không thấy bên kia dãy phố thành
Những ngày tà trắng bước song hành
Tóc đùa trong nắng nghiêng chao mái
Của buổi đi về nặng yến anh
Những chiếc đò xưa đã cập bờ
Ngọn đèn leo lét sáng chiều mơ
Bên kia đông bắc nhòa thôn Vỹ
Lá trúc có còn dáng cổ thơ ?
Trở lại chiều nay buổi trái mùa
Tiếng dằm quậy nước chẳng còn khua
Trắng tà đã chết theo dòng chảy
Chỉ thấy sương mờ lẫn gió đưa
Ghép vận tình thơ giữa phố chiều
Nhớ nhung đầy ắp vận hương yêu
Để lòng giây phút trong nồng ấm
Cái vị hương giờ đang chắt chiu .
BUỔI CHIỀU TRÊN BẾN HUẾ .
Một góc Đế Kinh xuống buổi chiều
Núi xa mờ ảo sắc dương chiêu
Dòng sông Hương chảy dòng hoài cổ
Thổn thức hoa khoe - thức vận kiều
Khói ở bên kia lãng đãng bay
Nhịp cầu mờ nhạt gió tây lay
Thu mùa rả rích tơ hoa cũ
Đã mấy thu qua mấy giải bày
Ai thắp ngọn đèn lên thế kia ?
Lạnh se lá trúc giọt đầm đìa
Giọt thu của buổi xưa còn lại
Như tiếng tơ đàn khoảnh khắc khuya
Đứng để nghe lòng lắng Huế xưa
Thuyền nằm bến đậu gác dằm khua
Chạnh nghe trong gió hơi thu vọng
Một chút gì vương theo gió đùa .
THU TÍM MẶT HỒ .
Mặt hồ màu tím phiêu du
Buổi chiều lãng đãng hơi thu la đà
Mình về trút bụi dặm xa
Nhẹ nhàng thể phách giao hòa ý thơ
Cỏ vương lãng mạn đôi bờ
Bóng râm ngã xuống giọt thơ hương mùa
Con đường nhỏ bắc se sua
Dấu chân gõ nhịp thêu thùa thời gian
Bóng cây se lạnh mênh mang
Tiếng reo trong gió khẽ khàng tơ ru
Nhành thông vương nắng vi vu
Trăm năm còn đó tạc thù dặm xa
Trắng màu mây thuở bướm hoa
Bầu trời ngọc bích thiết tha nỗi niềm
Lặng thầm bung vỡ buồng tim
Một ngày sải cánh đôi chim về ngàn .
Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015
BÌNH MINH NƠI ĐỒI NÚI .
Con đường màu nhạt dung nham
Chạy đi suốt quãng cung đàng nắng phơi
Buổi mai sũng ướt bầu trời
Làn sương mỏng rắc tơ rơi se lòng
Núi đồi xanh bóng tơ rong
Nắng soi đường nét cung vòng thiên thâu
Đan thanh một bóng khí cầu
Trôi đi trong gió sắc màu vô ưu
Dễ chừng đan dệt phiêu lưu
Cho quang cảnh động non tươi quê ngoài
Màu xanh cây lá phẳng soi
Nắng gieo mầm sống lẻ loi xanh mầm
Lối đi tầng bậc âm thầm
Đường cây cổ tích hoa râm nắng đồi
Mềm lòng giây phút xa xôi
Tơ gieo thành khúc vọng lời thơ trao .
HAI BÊN DÒNG NƯỚC .
Gót chân vạch nối thần kỳ
Trải dài theo gót chân đi quê người
Nắng lên trong vắt khung trời
Nhuộm vàng dâu bể nổi trôi sắc vàng
Nét tranh thủy mặc đồi hoang
Lối đi rắc nắng tơ loan êm đềm
Bóng cây nhụy vị hiên thềm
Lãng du cách quãng vương thêm nỗi lòng
Lâu đài ngói đỏ ấm nồng
Im lìm cửa đóng cài song bao giờ
Như là giữa giấc cơn mơ
Sắc màu huyền ảo căn cơ gót hài
Nhạt dòng nước chảy chia hai
Bên kia quê kiểng hôm mai khói quầng
Màu xanh giềng mối hương lân
Lắng soi góc cạnh nét cần lao phơi
Phút giây chiêm ngưỡng cõi đời
Đường về nguồn cội mọc mời ý thơ .
NẮNG NỒNG HƯƠNG SẮC .
Ruổi rong như thể lạc loài
Vào miền hoang lạ gương soi khoảng trời
Nắng về từng sợi tơ rơi
Dệt lên vạn vật ngàn khơi dát vàng
Lặng thầm giữa cõi mơ hoang
Giữa thời tất bật rộn ràng nhân sinh
Dành riêng ra để cho mình
Ngôi nhà trầm mặc đăng trình lên ngôi
Bóng mờ cây rất xa xôi
Lãng du sương khói chơi vơi dặm ngàn
Đồi xanh mượt nốt cung đàn
Nắng gieo văn vẻ sắc vàng gấm hoa
Núi đồi se lạnh hôm qua
Long lanh giọt nắng vỡ òa hương yêu
Nổi trôi gió vọng tín điều
Âm thanh thông điệp tơ thiều dặm xa .
MÀU NẮNG ĐẦU THU .
Nắng màu vàng mật trải không gian
Và cỏ xanh non dải lụa vàng
Rưng rức buồng tim ngoài viễn xứ
Dặt dìu môi nụ phút tơ loan
Quần cư khép nép đan thanh mộng
Phân thể e dè mộc mạc trang
Trong gió bay đi bao thang bậc
Lắng lòng giao hưởng một cung đàn
Trời cao mây nhạt vấn vương nhau
Ôm núi xa khơi nắng nhuộm màu
Tàng lá bây giờ xanh sắc lá
Mái nhà hoài cổ ngắt tằm dâu
Dòng trôi lặng lẽ bao niềm nhớ
Sợi khói âm thầm gieo khắc thâu
Êm đềm như thể đêm trăng vỡ
Ngoài thềm viễn xứ mấy cơ cầu
Cùng hong nắng nhẹ buổi sang thu
Như bước vào thiền phút tĩnh tu
Gạn lọc âm vần mùa trở giấc
Dặm ngàn thanh thản buổi nhàn du .
Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015
BÌNH MINH NÚI VOI - ĐÀ LẠT .
Nhìn qua song cửa lâu đài
Cái thời xưa ấy kéo dài trăm năm
Tâm tư chùng xuống xa xăm
Lạnh se khoảnh khắc ướt đằm buồng tim
Ngàn thông tầng bậc nổi chìm
Lung linh nhịp thở im lìm dòng trôi
Trắng sương lay động khúc nôi
Điệp trùng dáng núi xa vời không gian
Mây giăng lớp lớp hàng hàng
Bình minh giọt nắng rắc vàng màu mây
Hiên thềm lá rụng sương bay
Khẽ khàng tiếng gió rứt ray ngắn dài
Hòa lòng nhịp thở hôm mai
Rưng rưng giọt lạnh lâu đài đêm qua
Vòng tay nồng ấm tơ hoa
Khúc phiên lắng đọng hương xa giọt gần
Nắng phơi tình tiết ái ân
Giọt sương lấp lánh trong ngần dương quang
Mỗi ngày mỗi nặng hành trang
Tình thơ giai ngẫu cung đàn phiêu du .
MÙA LÚA CHÍN .
Lúa vàng nơi đó lúa ơi !
Bên vườn xanh lá bên trời nắng hong
Dòng trôi của nước tơ rong
Xôn xao tiếng thác trắng dòng ru đưa
Bờ tre bến cũ ngày xưa
Cái giềng mối ấy như vừa trổ hoa
Khói sương lãng đãng non xa
Một màu xanh núi hôm qua bây giờ
Sắc hương của một giấc mơ
Nhụy đồng cỏ nội lặng tờ trôi đi
Gió đưa vang tiếng thầm thì
Tiếng reo hạt lúa từ khi căng tròn
Dặm ngàn non nước , nước non
Vẫn là cái đẹp phấn son lụa là
Đường dài cũng vẫn quê nhà
Dù rằng vai nặng phong ba cũng đành
Gom lời vào mộng xa xanh
Lãng du là để song hành ghép thơ .
NÚI ĐÁ VÔI .
Hai bên núi dựng lên làm thành hẻm
Khói sương còn lãng đãng đến khôn nguôi
Màu xanh cây tơ rơi dòng lỏng phím
Để không gian lặng khoảnh khắc bùi ngùi
Chặng sông đã hẹp đi dòng nước chảy
Thảm màu xanh bóng lúa nước ươm xanh
Giữa im lặng lạc loài cơn gió xoáy
Sự nổi trôi giai điệu nhạt âm thanh
Con đường men gót chân xưa còn đó
Sự thăng trầm lắng đọng giọt mồ hôi
Bên ruộng lúa bên phù sa loang lỗ
Nhuộm vào dòng nước đứng nghẹn dòng trôi
Bờ cỏ ruộng cũng gót chân tiềm ẩn
Những ngày qua còn rõ dấu cần lao
Nhìn ánh núi chìm vào trong nước phẳng
Như tự tình ngân khúc vọng lao xao
Cây số ngàn dặm xa về hun hút
Ninh Bình ơi ! cứ dào dạt trong hồn
Cùng ghi nhận cái màu xanh mà mượt
Để gởi trao tơ phím gót chân son
Và thành vận buổi tình thơ sũng ướt
Một màu xanh bung vỡ sắc quê hương
Sự giàu có âm vần đang thấy được
Bởi cùng nhau tao ngộ giữa cung đường .
NẮNG VÀNG PHƠI XỨ LẠ .
Màu nắng mới êm đềm mà thổn thức
Bởi hoang vu còn lại đến bao giờ ?
Trong nguồn cạn gió bay về rưng rức
Để họa hoằn chào đón một ngày thơ
Dòng sông ấy vô hình dung đã lấp
Nghẹt dòng trôi phiếu diễu những rong rêu
Màu gương phẳng bầu trời xanh e ấp
Bóng cây xanh nhàn tản dệt tơ thiều
Màu đất đỏ mang chiều dài địa cuộc
Đã nhạt mờ đang hong nắng vàng mơ
Dòng hoài cảm lang thang qua giây phút
Sự ưu tư dường lấy được tay rờ
Và bóng cây lạc loài nghiêng chiều gió
Màu lãng quên chắc đã rất lâu rồi
Cứ xào xạc tiếng thì thầm bỏ ngỏ
Như chút gì vang vọng tự xa xôi
Cỏ lau cũng hanh hao vươn trong nắng
Bên bờ xanh cô đọng những ưu phiền
Từng khoảnh khắc trôi đi trong vắng lặng
Để âm vần bung vỡ gởi thiên nhiên
Trầm tư sắc màu trời mây giao hưởng
Trắng nhạt và xanh nhẹ kết vào nhau
Giữa khoảng trống tâm hồn và vô tưởng
Gởi trao và đón nhận sắc son châu
Nghe cái nắng ấm nồng đang rộn rã
Cho một ngày xa vắng sự phồn hoa
Bừng trở giấc ước mơ trên xứ lạ
Tình thơ đi giai điệu vọng âm ba .
Thứ Tư, 26 tháng 8, 2015
NẮNG MAI MỜ ẢO .
Nhành cây sà xuống vẽ đường tranh
Theo gió vi vu rót liễu mành
Nghe thấy tơ lòng cùng thức giấc
Tao phùng giây phút sáng long lanh
Vóc núi bên kia đứng tựa hồ
Đón màu nắng mới điểm phân phô
Chút sương khói mỏng vương se lạnh
Rưng rức buồng tim gót lữ đồ
Dòng nước nằm ngang để diễm trang
Cái xanh phỉ thúy ấy đăng đàn
Bên bờ cỏ úa hoen màu nhớ
Thi vị vỡ òa vận chứa chan
Lồng lộng trên cao bóng sắc trời
Lặng thầm khúc chiết những đầy vơi
Trải lòng trong sạch ra nhàn nhã
Chiêm ngưỡng thành trang đẹp những lời
Tay nắm tình trao giữa cạn nguồn
Cảnh quang non nước vẹn tròn vuông
Nốt trầm la thứ bay theo gió
Là giọt tư duy nối vở tuồng
Rồi nhìn ánh mắt gởi trăm năm
Cái thuở đầu tiên buổi kén tằm
Như gió bên kia bay tản mạn
Ru cành cây lá vọng xa xăm .
PHONG CẢNH BỒNG LAI .
Có phải đây là một cảnh xưa
Trong Tây Du Ký thoáng hương mùa
Bồng lai lạc cảnh hay Tiên giới ?
Mà ngọt ngào bay nhụy nhặt thưa
Thưa nhặt làn mây trắng ỡm ờ
Bám bu sườn núi dệt màu mơ
Ấm nồng màu nắng phơi kiều diễm
Chìm xuống dòng trôi đẹp bến bờ
Đơn lạnh vầng dương đứng đỉnh trời
Nhạt mờ thắp sáng nắng xa khơi
Và chìm xuống giữa xanh màu nước
Một phút đài trang để vạn đời
Thật vậy đây là cảnh thế gian
Làm cho cuộc sống mãi đăng quang
Cho trăm năm vẫn còn hương vị
Một buổi lữ du tắm chặng đàng
Gột rửa tâm hồn để trắng trong
Để mà chiêm ngưỡng phút dao lòng
Ta cùng thơ chép bên nồng ấm
Giữ đẹp tâm hồn buổi ruổi rong .
ĐỒI CỎ TƯƠI NON .
Lãng đãng màu mây giống khói tầu
Ở ngoài dòng chảy nối thêm nhau
Cơ hồ tín hiệu mây hồ hải
Réo gọi gót chân bắc nhịp cầu
Thạch ngọc màu trời thẫm và trong
Hình như xuống thấp để ru rong
Làm cho thềm nắng non và nhẹ
Cái sắc gieo mơ phút ấm lòng
Diễm ảo bóng cây lắc gió ngàn
Nổi chìm ánh nắng dệt tơ loan
Dưới tầm mắt gởi bao rưng rức
Giây phút nhạt nhòa hương chứa chan
Cỏ nõn nhuộm đồi kiều mị thêm
Vàng rơi màu nắng giọt tơ êm
Con đường đất của bao lưu luyến
Vạn bước chân xưa dấu nhạt mềm
Hai bóng cây dường thuở một đôi
Bóng râm tỏa mát để phân ngôi
Mình ngồi còn nhớ chăng anh nhỉ ?
Cái buổi giao thơ ấm dáng ngồi
Có lẽ là đây cuộc ruổi rong
Khoác lên chiếc áo kết hoa hồng
Để nhìn chân lý qua siêu thực
Giây phút ấm nồng lẫn trắng trong .
SÔNG NƯỚC TRỜI XA .
Bảo rằng cuộc sống phù du
Bởi ngôn ngữ của thiền tu chăng là
Cuộc đời vốn dĩ gấm hoa
Vi chưng lắng đọng nẻo xa đường gần
Không là bỏ dở bước chân
Dặm ngoài thiên lý mới trân trọng đời
Sắc màu của một khoảng trời
Y trang của nắng gọi mời buồng tim
Dặm ngàn dù mỏi cánh chim
Vẫn không hoang phí lối tìm cảnh quang
Màu trời xanh nhạt tơ loan
Góc mây mỏng trắng ngút ngàn phong du
Đỉnh non xa tít vọng thu
Nhuộm màu nắng nhẹ vi vu gió về
Dòng sông câm nín lặng se
Cưu mang cảnh sắc phút mê mỏi lòng
Rừng cây xanh thấp tơ rong
Nổi trôi ánh nắng lắc đong cảm hoài
Bên này nằm cạnh gương soi
Màu trời phiên bản rạch ròi bóng mây
Rung rinh theo gió ngàn bay
Long lanh giọt nắng rức ray lặng thầm
Dù là bến cũ trăm năm
Bên kia trầm mặc tơ tằm diễm xưa
Vỡ òa âm vận nhặt thưa
Chép ghi đường nét mới vừa đổi trao
Dặm xa vẫy gọi đón chào
Hanh thông cuộc sống - lối vào tình thơ .
Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015
BIỂN MỸ KHÊ - ĐÀ NẴNG .
Màu xanh biển nước Mỹ Khê
Buổi mai lặng gió hoang mê cõi lòng
Men bờ cát cánh cung cong
Bên hàng dừa nhỏ quan phòng màu xanh
Biển êm dòng nước long lanh
Sáng trong vẻ ngọc trong lành sóng chao
Tai nghe trong gió rì rào
Nắng đang phủ nhẹ lời chào bình minh
Hòn non nằm đó yên bình
Nhô ra với biển tự tình trăm năm
Mây trời cuối nẻo xa xăm
Cái màu nắng nhẹ ôm cầm khúc nôi
Cùng về Đà Nẵng xa xôi
Mỹ Khê biển rộn dáng ngồi hôm qua
Tầm nhìn dòng chảy tơ hoa
Giấc mơ thành tựu lụa là gấm thêu
Cát thềm vang vọng hương yêu
Dấu chân còn lại bao nhiêu âm vần .
GẦN NHƯ QUÊN LÃNG .
Viên ngọc lãng quên tự bấy giờ
Dễ chừng là của buổi hoang sơ
Lặng yên thềm cát không chân bước
Nắng rọi âm thầm trong giấc mơ
Cỏ đá trăm năm lặng sắc màu
Hanh hao trong nắng bám bu nhau
Nỗi niềm giây phút như dao động
Hoài cảm không gian phút nát nhàu
Mà rất đan thanh góc đất gioi
Đứng trong mặt nước phẳng gương soi
Đường lằn sóng gợn trôi phiêu lãng
Đã nặng bao nhiêu nét cảm hoài
Và ở đằng xa cuộc lữ sinh
Men theo vồng cát rất an bình
Cũng trong trạng thái phiêu du ấy
Dưới ánh mặt trời mây viễn chinh
Cắt một đường ngang để biển xanh
Phân ngôi ở cuối rẽ tơ mành
Dáng mây ở đó tiêu thiều quá
Cũng rất mơ màng rất mỏng manh
Dù đã lãng quên mà rất gần
Để cho trăm vạn nối bàn chân
Và mình dừng lại qua hơi thở
Bắc nhịp buồng tim chuyển mấy vần .
MÀU TÍM HOA OẢI HƯƠNG .
Màu vàng phơi nắng mà nghe lạnh
Bởi gió mù khơi lạc lỏng về
Khắp cả không gian như đứng lại
Lặng thầm rắc nhẹ nhụy hoang mê
Oải hương màu tím mang nhung nhớ
Dìu dặt khôn nguôi kéo dặm ngàn
Trong gió chan hòa hương vị ấy
Nơi này cách trở mấy quan san
Bóng cây trong nắng theo chiều gió
Xào xạc vang lên khúc nhạc ru
Ở dưới khung trời cao lắng đọng
Ngàn mây viễn xứ kéo phiêu du
Căn nhà im lặng mà văn vẻ
Có dáng cây xanh đứng lặng thầm
Bóng ngã qua nền làm sũng ướt
Vỡ òa từng nốt những thang âm
Mình nghe tất cả không gian ấy
Tất cả âm thanh lẫn sắc màu
Có cả mùi hương hòa nhụy vị
Vào trong nhịp đập trái tim nhau
Để thơ chắp cánh khung trời lạ
Man mác vơi đầy lẫn trắng trong
Giây phút gừng cay và muối mặn
Giao hòa từng nhịp buổi ru rong .
SUỐI CHẢY LẠC LOÀI .
Kinh đô ánh sáng lùi sau
Cái xa hoa ấy xóa màu không gian
Để cho kiều mị cung đàng
Mấy ngày lặn lội dặm ngàn xa xôi
Đường qua hẻm núi bồi hồi
Quanh co uốn lượn chao ngồi lắc lư
Dõi nhìn dòng suối thiền hư
Màu xanh lạc lỏng chừng như âm thầm
Hai bờ màu đá nín câm
Cái màu dầu dãi tím bầm thời gian
Cỏ cây lố nhố hoe vàng
Hoang vu màu nắng miên man lạc loài
Không gian trong vắt gương soi
Vàng phơi thảm cỏ cảm hoài gót chân
Đã qua mấy nẻo phong trần
Bờ vai còn nặng nắng ngần sương vây
Giữa ngày dừng gót nơi đây
Gió bay man mác vơi đầy nắng gieo
Tiếng lòng nối nhịp gấm thêu
Dệt đan từng giọt tơ thiều dòng thơ .
CÀNH HOA ĐƠN LẺ .
Biển xanh im lặng xa khơi
Quần cư giao ngộ núi đồi cũng xanh
Khói sương mây kéo xây thành
Tạo ra khung cảnh liễu mành tơ rơi
Thầm thì tiếng gió nổi trôi
Vi vu tiếng sáo gọi mời xa xăm
Vẫn là cảnh của trăm năm
Hôm nay òa vỡ tiếng tằm cành dâu
Nắng màu sáng chói cơ cầu
Lung linh mặt biển xóa màu lung linh
Cành hoa trắng nở trữ tình
Đan thanh vào cõi hiên đình cảm giao
Êm ru tiếng sóng lao xao
Bên bờ bến cũ thuyền chao lắc chòng
Cỏ cây xanh vướng đường cong
Cánh cung thềm cát ôm vòng biển xanh
Giao tình thơ ghép em anh
Những ngày trao gởi Nha thành sáng trong .
Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015
NÀNG TÔ THỊ - Lạng Sơn .
Dáng chừng chuyện của ngày xưa
Nổi trôi huyền thoại xa đưa bấy giờ
Đứng bên tầng đá lặng tờ
Cây xanh bu bám huyền mơ cảm hoài
Cõi trời sáng bóng gương soi
Bao la trùng điệp rạch ngòi suối reo
Trăm năm gấm dệt tơ thêu
Bốn bề nắng gió gieo neo bao là
Cũng truyền thông điệp gấm hoa
Ngày chinh chiến cũ buổi qua phân còn
Tự tình dệt một điểm son
Nỗi lòng cô phụ mỏi mòn đợi trông
Họa hoằn hoa gấm non sông
Góp thêm vẻ đẹp nhuộm hồng nhân sinh
Mặc nhiên ghi lại sử tình
Cái xưa còn lại chuyện mình hôm nay
Ấm nồng tròn trịa vòng tay
Đỏ hồng môi nụ đắm say dặm ngàn .
HÒN NỘI - BIỂN NHA TRANG .
Hòn Nội bây giờ mới hiện ra
Nhưng mà gởi gắm mấy tơ hoa
Nổi trôi dòng chảy trăm năm ấy
Bóng sắc hồn nhiên vẫn mặn mà
Đường nét hoa văn buổi tựa như
Một thời đục đẽo nặng cầm thư
Tơ rong dìu dặt yên nhiên dáng
Để lại bao nhiêu những hảo từ
Có nét rêu phong có cỏ xanh
Nhuộm lên nơi ấy lá hoa cành
Trời trong nền nã hằn nhiều tiết
Họa của thiên nhiên đẹp liễu mành
Màu nắng vàng hoen nước biển im
Lung linh chao lượn rộn buồng tim
Lắng lòng giây phút tình thơ dệt
Theo sóng nhàn du tung cánh chim .
Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2015
TRÚC ( tre ) - ĐÀO .
Hình ảnh trúc đào dưới nắng trong
Đường toang căng thẳng nét tơ rong
Trong veo thủy mặc trầm hương cũ
Thức dậy trong mình thuở bướm ong
Cái dáng đào khoe nhạt sắc hồng
Mong manh màu nắng rọi thiền không
Cõi trần ví phỏng mang hương nhụy
Để thế gian dường những đợi trông
Rớt xuống từng tràng để gió đưa
Lung linh như thể ngọc hồng xưa
Cung vàng điện ngọc phơi tầng bậc
Để tiếng thầm thì vang nhặt thưa
Trúc thẳng màu xanh ngọc lục hồ
Ngàn năm còn lại nét phân phô
Tơ mành tiếng gió reo vui lá
Nốt nhạc khoan hòa nốt điểm tô
Đứng cạnh bên nhau để bén duyên
Từ trong nguồn cội một vòng khuyên
Vẹn tròn hình ảnh trong hồn hậu
Phấn kích nhân gian rẽ lối thuyền .
MÀU NẮNG NHU HÒA .
Ánh nắng như là ánh sáng trăng
Những đêm mình ở nhớ cùng chăng ?
Hiên thềm dạ lữ nhìn qua cửa
Anh bảo trầm luân cũng lấp bằng
Ánh nắng bây giờ thật phải không ?
Sợi tơ trong vắt xóa mai hồng
Phơi lên đứt quãng qua mây kéo
Cái nét chơi vơi giữa ấm nồng
Tầng ruộng bậc thang đủ dáng hình
Màu xanh man mác vọng đài kinh
Cần lao từ thuở ngàn năm trước
Từng giọt mồ hôi ướt lộ trình
Đồi thấp bên kia cũng sắc xanh
Nhuốm lên màu nắng chạy vòng quanh
Dưới trời mây trắng đầy vân cẩu
Có gió mơn man rắc liễu mành
Và một đường cong cũng nắng gieo
Dáng như gấp khúc của truông đèo
Mà đường cong ấy mang âm hưởng
Của góc cạnh gì mãi vướng theo
Giai điệu nhu hòa rất tĩnh yên
Gom vào tầm mắt buổi hòa duyên
Nặng tình thơ nhỏ ra từng phiến
Gót bước phiêu du tận cuối miền .
MÂY RẮC KHUNG TRỜI .
Lãng du để thấy lòng mình gợi
Những ý thơ tình bước ruổi rong
Hai mái tóc sương hòa nhịp thở
Đong đầy trong ấy sắc quang phong
Một ngàn lẻ một khung trời nhớ
Khắp cả quê hương lẫn cõi ngoài
Giá buốt nực nồng muôn nét tả
Cạn nguồn âm vận phẳng gương soi
Ở đây là một khung trời của
Giữa buổi du nhàn ướt đẫm vai
Đất đỏ hanh hao màu nắng dịu
Thông gầy gieo rắc dáng hôm mai
Và trời cũng có mây vần vũ
Lãng đãng trôi về tỏa bốn phương
Có gió mơn man đưa giọt lạnh
Tiếng thu dìu dặt để buồn vương
Cây khô sóng soải nằm trong nắng
Phong nhụy cho thêm ý nghĩa thơ
Cây đứng trụi cành vương nét khổ
Dễ chừng đan dệt nét xa mơ
Cũng là nét đẹp đang hồn hậu
Len lén vào trong nhịp thở chung
Để chảy thành thơ ngan ngát nhụy
Phơi bày giây phút phím tơ rung .
NHUỘM SẮC VÀNG THU .
Cơ hồ chốn ấy trong ta
Từ ngày rong ruổi vỡ òa buồng tim
Đường mây chắp cánh đôi chim
Không gian trong vắt hướng tìm vào thơ
Màu vàng của giấc xa mơ
Không là cõi thật bến bờ phong du
Nhẹ nhàng gót bước vào thu
Nắng phơi màu nhớ gió ru tình kiều
Nổi trôi bóng ngã nghiêng xiêu
Tràn qua thềm cỏ mĩ miều chao ôi
Chung lưng tạo dáng thế ngồi
Ngẩng nhìn lên tận khung trời xa cao
Màu xanh ngọc bích ngọt ngào
Điểm làn mây mỏng cuộn trào vị hương
Thu mùa tơ sợi mang vương
Ấm nồng giai điệu miên trường lòng trong
Mái đầu tơ sợi gió rong
Hòa chung tầng bậc hằng mong bao ngày
Sắc màu giây phút đắm say
Mơn man gởi gió xa bay về ngàn
Dặm ngoài cách mấy quan san
Đi chung một lối tơ đàn vi vu .
Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2015
MÀU XANH DIỄM TUYỆT .
Cung vòm xanh dịu mát đôi chân
Dòng suối tháng năm chảy trắng ngần
Nắng rọi qua xanh soi mặt nước
Dễ chừng điểm xuyết cảnh tha nhân
Bên bờ cây đứng cũng màu xanh
Nghe gió ru đưa giọng liễu mành
Hòa với dòng trôi nghe diệu vợi
Tơ đàn luyến ái phải không anh ?
Dù là bối cảnh của trần gian
Mà rất eden rất địa đàng
Có lá có hoa và có nắng
Giao hòa khoảnh khắc mượt tơ loan
Ngồi đây giây phút ghép thơ tình
Thanh thản đầy vơi giữa chúng mình
Trong sáng âm vần vào diễm tuyệt
Nhạt mờ bóng dáng cuộc ba sinh
Đâu hơn đây được cảnh bình yên
Ngan ngát màu xanh ướm sắc duyên
Nắng ấm hong màu hương lửa cũ
Không còn màu sắc của ưu phiền
Một ngày dù chỉ một ngày thôi
Men nụ hồng tươi lên sắc môi
Giao cảm gởi vào cùng tứ vận
Cơ hồ không có mốc phân ngôi .
DÒNG SUỐI GIAO NHAU .
Thác gom dòng chảy giao nhau
Nắng soi từng sợi trắng phau khoảng trời
Êm đềm những giọt tơ rơi
Phác ra tiếng động ngọt lời ru đưa
Thềm xanh màu của nắng mưa
Phôi phai năm tháng gió đùa lung linh
Lặng im giây phút giao tình
Âm thanh màu nắng yên bình không gian
Giao thoa giai điệu dặm ngàn
Cuối đường mây trắng bay sang là là
Màu xanh nhạt ấy gấm hoa
Làm cho bung vỡ dặm xa cõi ngoài
Ấm nồng ánh nắng vàng soi
Thêm duyên phong cảnh cảm hoài đầy vơi
Đường tình thơ vọng xa khơi
Hòa theo tiếng thác môi cười màu yêu .
GIỮA RỪNG ...
Sự sắp đặt vô cùng là thú vị
Một khoảng không trũng xuống giữa màu xanh
Dòng nước trôi chuyển bậc trắng xây thành
Như tơ lụa qua hiên thềm Chức nữ
Không gian lặng để tầm nhìn phiêu lữ
Rạch ròi qua từng kẽ lá vòm cây
Màu sương loang làn mỏng nhẹ tơ bay
Tính ảo diệu thêm mượt mà khoảnh khắc
Lòng hồ xanh chút nắng vương khuya khoắc
Lữ ông ngồi thiền tịnh thả cần câu
Bờ đất nằm im cỏ vướng xanh màu
Chấm phá nét tiêu dao và lắng đọng
Tre buông cành một chút thôi lay động
Lá che nghiêng trong khuôn mặt chữ điền
Sự lặng thầm đúc kết lại thành phiên
Thơ tình ghép qua nẻo hồ rong ruổi
Tiếng tơ đàn mơn man theo gió thổi
Nhẹ nhàng thôi mà cũng thấy rộn ràng
Ở trong tim bắt nhịp mối tơ loan
Ngoài viễn xứ căng tròn niềm trao gởi .
Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015
GẤM HOA MÀU NẮNG .
Bụi vẩn thạch dệt đan từng sợi nắng
Lụa là bay diễm sắc lạnh không gian
Vầng mây non lãng đãng gót tơ vàng
Xao xuyến quá buồng tim mình anh nhỉ ?
Bóng cây lạ trầm mình qua thế kỷ
Hanh hao nhòa giọt tuyết trắng phiêu du
Sự nhấp nhô cây lá thuở hoang vu
Dìu dặt chảy mối u hoài trầm mặc
Bóng trắng ấy một mảng dài khuya khoắc
Lắng trong màu từng sợi nắng vắt theo
Qua tầm nhìn một mặt phẳng trong veo
Mà hư ảo lãng du và rưng rức
Ngập trong mây một tầng cây thao thức
Vươn cao lên tầm lạnh để giao mùa
Chút se lòng vướng lạnh lượn gió đưa
Mang âm hưởng dạt dào qua trang viết
Cõi xa xôi cuối ngựa hồ chim Việt
Cuộc thăng trầm giao cảm để tư duy
Qua quá nhiều ngõ ngách của từ khi
Thơ ghép vận đong đầy bao quan ải
Ánh nắng mùa đông sắc màu quan tái
Để hương thơ cất cánh tận trời xa
Dù lạnh lòng mà vẫn rắc gấm hoa
Cho sắc nắng mang màu hương lửa cũ .
CON ĐƯỜNG MÙA ĐÔNG .
Rụt rè không dám đi qua
Tầm nhìn đầy tuyết rớt hoa trắng màu
Con đường hun hút chiều sâu
Cũng màu trắng đọng cơ cầu nhiễu nhương
Lặng im một cõi vô thường
Hàng cây câm nín liễu tường giao thoa
Gió bay dìu dặt hơi xa
Mang theo cái lạnh xuýt xoa môi mềm
Mùa đông khơi lại nỗi niềm
Bến bờ ngày cũ buồng tim giao hòa
Nổi trôi năm tháng nhạt nhòa
Ảnh hình giá rét phôi pha ít nhiều
Bây giờ nối vị hương yêu
Bên con đường lạnh tơ thiều dệt thêu .
MÙA ĐÔNG Ở SAPA .
Đền thờ trầm mặc Sapa
Trắng phơi màu tuyết cõi xa bay về
Cung đàn tầng bậc buốt tê
Nắng soi song cửa lối về còn đây
Gió lay nhè nhẹ bóng cây
Khẽ khàng sợi tuyết giăng đầy hoang du
Tháp cao hơi hướm thiền tu
Vóc hình Thánh Giá đặc thù xa khơi
Se lòng hơi gió tuyết rơi
Màu xanh nhạt nhẹ khung trời ly tao
Nắng soi bờ đá lao xao
Ngại ngần sợi tuyết rơi vào nín câm
Bậc thềm trải nắng xa xăm
Gót chân cô lẻ tím bầm không gian
Chút thôi buốt giá lây lan
Mùa đông rét lạnh đầy trang thơ tình .
MÙA ĐÔNG BÊN HỒ HOÀN KIẾM .
Mùa đông này của hôm qua
Vòng quay đã trọn hơn ba trăm ngày
Giờ nhìn còn thấy rứt ray
Cái không gian ấy gió lay lạnh lòng
Bây giờ anh có nhớ không ?
Làn mưa đang đọng bên dòng hồ yên
Cành cây rơi lá chao nghiêng
Đường tranh thủy mặc nét phiên bản màu
Lạnh mà hình ảnh tằm dâu
Ấm nồng ghế đá cơ cầu thời gian
Bên kia hình ảnh mơ màng
Tháp Rùa ẩn hiện một trang sử nhà
Đôi bờ im lặng tơ hoa
Buổi mai ngày ấy vỡ òa hôm nay
Ấm nồng tái hiện vòng tay
Ghép trang thơ vội tỏ bày hương yêu
Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015
HOÀNG HÔN Ở ĐỒNG CAO .
Cũng là của trăm năm
Mà bao giờ cũng thế
Dù rộn ràng dâu bể
Cứ vằng vặc tơ mềm
Màu mây cam êm êm
Dặt dìu và tơ sợi
Sự khói sương diệu vợi
Se tím mỗi hồn ai
Núi lẳng lặng hôm mai
Trầm tư và sũng ướt
Làn sương trôi mà mượt
Như trầm lắng bao điều
Vầng dương đỏ tơ thiều
Lặng thầm mà ngọt mật
Bóng mây nằm ẩn khuất
Cắt nét đẹp huyền mơ
Không gian trong ảo mờ
Để sáng trong giai điệu
Tơ mềm như tóc liễu
Tràn ngập cả không gian
Rong ruổi giữa chặng đàng
Ướp tràn đầy hương mộng
Gió về reo lồng lộng
Vẫy gọi dậy tình thơ .
GÓC ĐẸP ĐỒNG CAO .
Đường về phương Bắc xa xôi thật
Mà rất dễ thương những khoảng trời
Buổi nắng lên cao màu nắng mật
Êm đềm từng giọt trải đầy vơi
Ở đây là khoảnh của núi non
Màu xanh sinh quyển chứa chan hồn
Cứ nghe trong ấy bao vần điệu
Chuyển tải màu hồng dát nụ hôn
Dòng nước trôi đi dải lụa mềm
Trắng từng sợi mỏng chảy êm êm
Vỡ tan qua bậc thềm rêu đá
Màu nắng soi nghiêng rắc nhụy thêm
Trên đỉnh trời xanh mây trắng loang
Nắng phơi từng đợt nắng tơ vàng
Nhuộm vào khung cảnh tăng bao vẻ
Đẹp cả âm vần đẹp cảnh quang
Nắng cũng ôm lên đá cạnh bờ
Chút màu hoang lạ chạy vào mơ
Rung rinh theo gió hòa hơi nước
Cùng nốt nhạc lòng chuyển ý thơ
Đường về nơi ấy xa xôi thật
Mà rót vào lòng những vị hương
Những phút ấm nồng tơ sợi dệt
Dặt dìu biết mấy mối tơ vương .
TRÊN ĐỈNH TỪ BI .
Giữa mùa báo hiếu Vu Lan
Nắng soi giọt mật tơ vàng dệt thêu
Cảnh xưa còn lại bao nhiêu
Tọa thiền giữa cõi ít nhiều âm ba
Tầm nhìn bốn phía trời xa
Hồn thiêng mãi đọng Thích Ca nhiệm mầu
Thời gian màu đá cơ cầu
Nhạt phai mưa nắng dãi dầu ngàn năm
Dòng trôi màu sắc ướt đằm
Mà trong nguồn cạn dấu dằm niềm tin
Biết bao ánh mắt tia nhìn
Sắt son hồi hướng buồng tim nồng nàn
Giữa miền đồi núi chứa chan
Cây xanh hoa lá rắc ngàn vô ưu
Trời mây kéo nhẹ phiêu lưu
Trắng trong cõi ấy lòng cưu mang đầy
Vỡ òa giữa cõi hôm nay
Lòng trong sạch gởi gió bay âm vần .
TRẦM MẶC DẤU XƯA ...
Màu xanh lãng đãng hơi sương
Quần cư giữa cõi vô thường nhân sinh
Ở trong cái buổi yên bình
Hình dung diện mạo tự tình phong thu
Một ngày rong ruổi vi vu
Vỡ òa ngoại cảnh phiêu du tơ đàn
Con đường đất nhỏ chạy ngang
Phân ngôi đồng lúa bông vàng đang ươm
Nắng lên giọt nắng hoa cườm
Lung linh màu nắng cánh buồm bay lên
Bóng cây rõ nét hình nền
Quần cư an lạc hai bên vệ đường
Xa kia hòn núi tơ vương
Cây xanh muôn thuở miên trường bám bu
Cánh rừng thấp nhỏ vào thu
Khói sương lãng đãng điệu ru ngọt lời
Bên thềm quần thể cơ ngơi
Óc Eo cổ đại giọt rơi âm thầm
Cuộc cờ tầy xóa Phù Nam
Nét loang lịch sử khói lam cung đường
Nổi trôi khoảnh khắc tình trường
Hồn du mộng gọi liễu tường thời gian .
Thứ Hai, 17 tháng 8, 2015
THU NGOÀI VIỄN XỨ .
Con đường buổi ấy cứ hoài mơ
Một buổi sang thu sắc lặng tờ
Ánh nắng hong vàng lên vạn vật
Rắc vào giai điệu trữ tình thơ
Em với anh đi men ngọn đồi
Dáng hoa dáng lá điểm phân ngôi
Là tầng bậc của ngày thu gọi
Ấm áp vòng tay đẹp dáng ngồi
Mây bay trên ấy trắng màu rong
Ở dưới khung trời xanh sắc trong
Cái dáng e dè mà diễm lệ
Dệt từng sợi nhỏ tím tim lòng
Và nước trong veo thấy đáy sâu
Bên bờ đá sắp nối liền nhau
Ba con vịt lội theo dòng nước
Cái dáng uyên ương thắm đượm màu
Mái nhà ẩn khuất dưới vòm cây
Chuông tháp bốn bề nắng bủa vây
Im lặng quần cư trong khoảnh khắc
Mà đang rả rích những vơi đầy
Để sắc thu tròn nét bút đưa
Em anh ghép vận giữa hương mùa
Vắt trong cảnh trí lòng trong vắt
Âm vận thơ tình hương diễm xưa .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)