Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014
KHÓI QUYỆN MẦU QUÊ ...
Dãy núi mầu xanh ôm làn khói trắng
Buổi nắng râm làm nhuần nhuyễn khung trời
Làng mạc nằm yên giây phút tơ rơi
Còn dìu dặt mầu khói sương lãng đãng
Đồng ruộng nước bóng khói in nõn sáng
Chút mầu vàng mầu hạt lúa hanh hao
Gió miên man như quần thể nghiêng chao
Để nồng ấm cái làng quê mộc mạc
Người nông dân với dáng đi thanh thoát
Bên con trâu tài sản của cuộc đời
Chiếc nón quê hương ôm gọn nụ cười
Giữa dung dị giữa đan thanh bung vỡ
Đường rơm rạ như nghe còn hơi thở
Của nhọc nhằn giữ lại mỗi mùa qua
Dường âm vang tiếng trẻ hát từ xa
Âm khúc ấy đồng dao thơm dáng mẹ
Ta viết lại để cạn nguồn dâu bể
Quê hương còn đẹp mãi những lời ca
Của bây giờ của ngày ấy hôm qua
Chảy rả rích theo chiều dài tình sử .
THỀM QUÊ HẠNH PHÚC ...
Từ ánh sáng Thái Dương mà rong ruổi
Để cầm chung đôi lứa vẹn câu thề
Sự đan thanh mang bóng dáng hương quê
Của cỏ nội hoa đồng thơm nghĩa cử
Thẳng cánh bay về chân trời viễn xứ
Để sắt cầm cạn kiệt khúc du dương
Không bướm hoa không óng sắc Nghê Thường
Mà chuyên chở biết bao là thi vị
Tầm mắt nhìn đã ra ngoài thiên lý
Vô hình dung còn đó nét Phù Tang
Vành nón quê tôi hiền dịu đoan trang
Ôm mái tóc huyền nhung tròn diện mạo
Chiếc khăn rằn phủ nhòa lên vai áo
Nét phong thu của Nam Bộ âm thầm
Mà dễ chừng trong ấy đã hòa âm
Vào dòng chảy của hẹn thề đôi lứa
Thuyền độc mộc trong hồ sen chan chứa
Nụ hương mềm nồng ấm ngón tay ôm
Lá sen xanh mang hương vị khoai lang
Dựng lên hết cái chân dung Tần Tấn
Mầu nắng dịu sắc dường đang chen lấn
Vào chân dung hạnh phúc nét son đời
Thơ dặt dìu phác họa để tơ rơi
Đan dệt đẹp bức thảm vàng muôn một .
NẮNG MAI VỀ TRÊN BIỂN ...
Gợn mây ấy của ngút ngàn tơ lụa
Trong mầu trời xanh sắc nhạt chơi vơi
Ta đi theo cái bóng sáng mặt trời
Để dung dị tấm chân tình dòng chảy
Trong ánh nắng chan hòa ta bổng thấy
Phút giây nào mà nồng ấm hơn đây ?
Sợi thủy tinh gieo rắc sự trưng bày
Cho khung cảnh êm đềm và trong vắt
Quần thể cây mầu xanh đan khoan nhặt
Rung rinh mình theo gió vọng vi vu
Bóng ngả lên thềm cát điểm phong thu
Nhòa gót bước của vô cùng trùng lặp
Bờ đất đi ra ngăn dòng tít tắp
Để mầu xanh từ ấy vỗ đôi bờ
Đỉnh non xa trầm lắng đứng trong mơ
Cắt nét để chân trời xanh sắc biển
Qua đi rồi cái xô bồ hò hẹn
Của những ngày bát nháo bóng người đi
Giờ phút này trả lại cái từ khi
Sự sắp đặt mầu chân dung hồn hậu
Quá cảnh đã mấy ngày men theo dấu
Để hồn nhiên cất cánh vẹn câu thề
Nắng trong veo mang mầu sắc hương quê
Mà rưng rức trong lòng bao tiết tấu
Ta thanh thản như cội nguồn hoàng hậu
Lụa nhung mềm lãng đãng tứ thơ trao
Thảng hoặc đây mà dào dạt cuộn trào
Vòng tay xiết tấm chân tình bày tỏ ...
Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014
CÀO ỐC TRƯỚC BÌNH MINH ...
Lạc lỏng triêu dương ở giữa trời
Vòng tròn cam nhạt đứng chơi vơi
Trong không gian nhuộm mầu xam xám
Mà biết bao nhiêu mực cạn lời
Biển chẳng xanh vì sóng xát xao
Ngoài khơi đuổi bắt ập nhau vào
Như bông nõn sắc khoe mầu trắng
Khuấy động bàn chân bước ước ao
Những bóng ngư dân thả nhọc nhằn
Vào trong dòng nước để bon chen
Những cây sào ấy - niềm vui lúc
Sóng lặng vào bờ đẫm áo khăn
Vất vả mà là cuộc sống vui
Biển khơi ào ạt sóng chôn vùi
Mồ hôi loang thấm vào theo sóng
Để những cuộc đời mãi mãi tươi
Khoảnh khắc mà thôi đã cạn nguồn
Và dòng thơ khép những tròn vuông
Trở thành hình dáng không gian đẹp
Cái đẹp cần lao kết chuỗi buồng
Ta viết phút giây se sẻ lòng
Tam Kỳ còn ngủ giấc thong dong
Mà đây tiếng nói quê tần tảo
Tự thuở xa xưa buổi sắt đồng .
MƯU SINH TRÊN SÔNG NƯỚC ...
Nắng đã lên cao xóa mặt sông
Phù sa dòng nước ấm và nồng
Mang mầu thi sử ngàn năm đó
Mảnh đất cuối miền giáp biển Đông
Buổi sáng lên cao nắng quá đầu
Dặm ngàn dừng lại mũi Cà Mau
Ngồi bên bờ nắng nhìn sinh hoạt
Những chiếc thuyền đi nắng xóa mầu
Anh có nghe gì trong ấy chăng ?
Sóng ru dòng nước chảy phăng phăng
Như lời âm vọng lời muôn thuở
" Lấy giọt mồ hôi xóa nhọc nhằn "
Và những thuyền nằm óng ánh xanh
Trầm tư cho bóng dáng tơ mành
Trên miền sông nước mà thi vị
Cũng rất ân tình rất yến anh
Bên ấy là bờ xanh bóng cây
Phiêu du tiếng gió rộn vơi đầy
In vào dòng nước phù sa ấm
Mà đã đi vào khắp đó đây
Trời loáng nhiều mây mầu trắng phai
Âm u bóng dáng phủ quan hoài
Mà chừng giai điệu không thay đổi
Trên mảnh quê đang nối dấu hài
Em với anh đà cuối lối chưa ?
Hôm nay gót bước dễ như vừa
Sao nghe cái tiếng tơ lòng mở
Thành vận bài thơ thuở Diễm Xưa
THEO DẤU ĐƯỜNG XƯA ...
Không còn nữa sự u trầm lặng lẽ
Đường đi lên phong hóa sắc pha màu
Hàng cây như trút lá để cùng nhau
Đâm nhụy mới cho cái mùa vẫy gọi
Từng chiếc lá rơi là bao lời nói
Giữa cạn nguồn và giữa của ngày phai
Để ru rong theo gót bước dấu hài
Cho vị nhụy bay vào thơ trao gởi
Tầng bậc đá còn bay mùi vôi vữa
Rõ cấp thềm giới hạn để đường đi
Tiếng gió bay mang âm khúc thầm thì
Như tiếng thở thời Chămpa kiều nữ
Tường hanh hao mầu cam đang vô lự
Bên ngọn đồi thuở mưa nắng thiên thâu
Những bóng cây giữ lại lá xanh mầu
Nghe xào xạc tiếng bụi mù xa vắng
Mầu xanh trời trong ngần phơi lụa nắng
Vầng mây bay dát mỏng giữa mơ hồ
Sự im lìm thổn thức khoảng hư vô
Để trở giấc cho một ngày về lại
Dù nhọc nhằn suốt chiều dài quan tái
Thở hắt ra cho buồng phổi trong veo
Tiếp không gian trong bối cảnh ba chiều
Lòng cảm thấy hanh thông vào giao cảm
Bóng cây ngã vào bậc thềm bụi bám
Mà vòng tay vẫn lạnh ấm quan hà
Của bây giờ và của những ngày qua
Cứ phưng phức cái mùi hương dấu ái ...
Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014
BÓNG DÁNG ÂM THẦM ...
Như những sợi rơm dệt kết tầng
Làm thành ụ nấm nét văn lân
Soi vào dòng nước trong biêng biếc
Trong suốt như là men ái ân
Ở giữa quê nhà chứ phải đâu
Tiềm tàng thời khắc kéo chiều sâu
Vào trong bóng tối theo dòng nước
Để dệt tình thơ soi bể dâu
Quả thật nơi đây dáng của trời
Mà dường nhuần nhuyễn sợi tơ rơi
Cái thời xưa lắm trong huyền sử
Hóa thạch bây giờ đẫm khúc nôi
Chân bước gần như sự tảo tần
Kéo dài thi tứ dệt lăng vân
Mắt nhìn lòng những nghe văng vẳng
Một chút thiêng liêng lén giữa trần
Đứng đợi cùng nhau để hiển nhiên
Nghe như róc rách tiếng cam tuyền
Âm vang từ ở nơi xa lắm
Góp lại nơi đây một sắc duyên .
MẦU XANH TRẦM MẶC ...
Giữa dòng trong vắt để mầu xanh
Bày tỏ nhau ra dáng chỉ mành
Những sợi tơ mềm trôi lãng đãng
Dễ chừng dòng chảy nối bình sanh
Thiên nhiên từng góc cạnh kiêu sa
Để mượt không gian để mặn mà
Ở mỗi chân trời riêng những nét
Vẽ thành tuyệt tác một mầu hoa
Gần như sự sống ở cung Thiềm
Mà cứ dạt dào bay cánh chim
Bay khắp mọi miền qua thấu kính
Dưới tầm mắt với một buồng tim
Hòa lòng vào ấy để giao thơ
Ấm cả buồng tim ấm cuộc cờ
Ấm cả vòng tay còn khép kín
Mầu xanh trầm mặc giữa dòng tơ
Cho và tọa lạc ở nơi đâu ?
Cái dáng thơ mang sắc buổi đầu
Mỗi nhịp trôi đi là vận tứ
Thời gian dìu dặt mãi bên nhau .
TRONG VẮT THỦY TINH ...
Bất chợt không gian vắt thủy tinh
Mầu xanh cây lá xiết bao tình ?
Dưới trời mây nặng mầu cô đọng
Một chút hồng phai xiết lộ trình
Đồng cỏ tơ mềm ru gió lay
Dường nghe trong ấy những vơi đầy
Lặng im mà rất là vang động
Những vận thơ tình theo gió bay
Ẩn nấp phía sau những bóng cây
Quần cư dân ở lặng từng ngày
Trong không gian của bình yên ấy
Như tỏa đường tơ hương đắm say
Đến ở nơi đây để bổng trầm
Tâm hồn thanh thản nhạc hòa âm
Thỏa niềm tao ngộ bao năm tháng
Tình sử đã ghi khúc cổ cầm
Hít được bao nhiêu men thủy tinh
Hồn thơ nồng ấm giữa bình sinh
Vòng tay luôn khép trang tình ái
Ở giữa khung trời xóa nhục vinh .
Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014
BÊN DÒNG LẠC ĐẠO ...
Một tối sông Hàn đêm lạc đạo
Bên dòng chuyên chở bảy tòa sen
Nước như đọng lại trong huyền ảo
Để nhịp Sắc Không xóa nhọc nhằn
Vóc dáng Rồng bay mùa cổ tích
Gọi về nguồn cội của Chân như
Giọt kinh len lén đưa thư tịch
Vào tận buồng tim giữa thực hư
Sen sáng mà mầu ngan ngát vị
Đổi thay theo nhịp của vô thường
Chảy theo dòng nước về nguyên thủy
Bình lặng nhưng là xóa nhiễu nhương
Đứng ở bờ sông nghe gió lộng
Mầu sen hiệu ứng một chân trời
Cả không gian ngập lên niềm sống
Lạc đạo chan hòa dáng bể khơi
Đản khiết cái đêm hương trải dệt
Đầm đìa kinh điển ở nơi nơi
Sông Hàn rực rỡ sen tươi nét
Dáng của Thế Tôn vạn kiếp ngời
Giao cảm với nhau qua ánh mắt
Mà lòng tha thiết Sắc Không Không
Sen ơi ! cho gởi lòng Vô ngã ...
Vào tận Bồ Đoàn mặt nước sông .
VẠCH NỐI KHÔNG GIAN ...
Thì ở nơi đây biển rộn ràng
Chả bù chốn ấy lịm miên man
Đường bay chuyển hóa qua đường bộ
Cho trọn niềm vui đang chứa chan
Cái khác nhau là sóng biển êm
Đuổi nhau trắng mái bạc vào thềm
Cho nhân sinh của bao miền đất
Tiếp nhận những ngày dào dạt tim
Bên ấy hanh hao những loại nhà
Nắng râm phong nhụy vị hương xa
Âm thầm mà cứ như tiềm đọng
Bên cánh cung thềm cát gấm hoa
Những sắc hoa phơi rúc rích lay
Như đang thị hiện lại nơi này
Chút xanh chút tím ru hư ảo
Làm đẹp thêm cho phút đắm say
Mây kết từng chùm lam ngọc pha
Cài lên cố hữu những tầng nhà
Mầu trời có lẽ đang xâm thực
Còn những đốm xanh giữa thiết tha
Những lúc càng say với ấm nồng
Xa vời cách biển với ngăn sông
Mà nghe cảm thụ bao niềm ấy
Từ thuở đầu tiên bước ruổi rong
Và thắm vành môi với nụ cười
Chuỗi ngày thanh thản sắc hoa tươi
Buổi ngoài cương tỏa thơ bay bổng
Của ánh dương quang của một người .
BIỂN CẠN CUỐI CHIỀU ...
Trời tím nhạt kéo dài chiều thương nhớ
Mây không vầng trải mỏng gót chân xa
Trong quạnh hiu mà đầy ắp gấm hoa
Của đất nước ngoài dặm ngàn thiên lý
Cù lao ấy dáng cổ sơ kỳ vĩ
Trên cao tầng thống chứng cuộc tồn sinh
Lùm cây ôm cái mầu sắc vô hình
Luôn biến hóa theo mùa hành tinh bước
Những phù điêu của từ nhiều năm trước
Đã vô tình thành cát cứ nhàn du
Nước biển rong rêu lãng đãng hư phù
Tạo thành sóng khẽ khàng mà rưng rức
Không điểm lựa để bắc cầu Ngưu Chức
Chỉ đường bay tọa độ ở không tầng
Như chiều này cái mầu sắc bâng khuâng
Mà nơi ấy thì tiềm tàng gót bước
Hòn đá cạn nổi trôi chiều biển nước
Lăn lóc nằm để nhớ buổi hoài thai
Tiếng gió ngàn khơi dìu dặt kéo dài
Chiều sóng lượn nhấp nhô mầu trắng nhạt
Toàn cảnh của dòng trôi vào lưu lạc
Trong âm thầm phát tiết lại tình thơ
Sự yên nhiên như lấy được tay rờ
Nhịp nhảy nhót thời gian rơi tí tách
Buổi thanh thản thỏa niềm qua mao mạch
Cho phong thu len lén chạy vào hồn
Từng phút giây trao đổi để hàn ôn
Làm nặng trĩu dòng sử thi tình ái
Trong bát ngát tơ rơi vào thực tại
Cuối đường bay định vị được âm vần
Là chuỗi ngày lắp ghép những văn lân
Sáng mái tóc ngân hà ngày xưa gọi ...
Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014
MẦU TRẮNG SƠN KHÊ ...
Mầu trắng tơ trời thả xuống nghe
Âm âm điệp khúc giữa hoang mê
Vào trong dòng nước xua im ắng
Giữa một ngày chung gót hẹn thề
Ôm ấp không gian những bóng cây
Cái mầu xanh của nhịp vơi đầy
Mầu xanh tự cổ mà chan chứa
Tình khúc thời gian trải gió mây
Và bóng hoa phơi giữa lặng thầm
Hắt hiu trong ấy những thanh âm
Bên bờ cỏ mọc hanh hao nắng
Như khúc tình đang lúc bổng trầm
Trên ấy trời phai sắc bóng mây
Pha không gian mỏng những âm bay
Dặt dìu biết mấy ngày rong ruổi
Thêm đẹp cho lòng những phút giây
Vào mộng để hồn ngan ngát hương
Gót chân đã trải mấy cung đường
Tình thơ trĩu nặng và bay bổng
Vào tận miền hoa giữa dị thường .
NHƯ THUỞ HOÀNG TRIỀU ...
Nhạt bóng vầng dương một nửa thôi
Mà mầu vàng ấy dệt tơ trời
Cái mầu cam đậm vây quanh ấy
Làm buổi chiều vương mấy khúc nôi
Cái tính hoang sơ trải khẽ khàng
Ngọn đồi bên ấy chắn phong quang
Khói sương mờ ảo liêu trai cảnh
Cho phút giao thoa để phũ phàng
Cô lẻ bóng cây của quạnh hiu
Giữa miền hoang dã giữa cô liêu
Hồn ơi , ta thắp lên ngàn nến
Cho mái sương chung sắc nắng chiều
Và bóng mây đen nhạt giữa trời
Theo ngàn gió lộng để chơi vơi
Thang tầng khúc chiết từng giây phút
Xóa bóng chiều dần đó vật ơi !
Giờ viết bài thơ cho mặn lòng
Quan hà diễm sắc buổi thong dong
Tình thơ ôm mãi vào hương mộng
Nồng ấm vòng tay lắc để đong .
THỜI KHẮC PHONG THU ...
Những buổi hoàng hôn cuối chặng đường
Đong đầy tâm thức những tơ vương
Gót chân phiêu lữ - hồn du mộng
Giữa biển giữa trời hai mái sương
Có những bóng mây bay khẽ khàng
Hình thù mờ ảo nét tơ loan
Vầng dương ngả bóng chiều rưng rức
Diễm sắc tình thơ đẹp rỡ ràng
Biển lặn ra ngoài cơn sóng xa
Trơ vơ thềm cát bóng đêm nhòa
Cõi lòng như rót vào hư ảo
Son sắt bên trời mây gấm hoa
Một dãy đồi đen nhô giữa dòng
Những cây cắt bóng giữa ru rong
Theo làn gió thổi ngàn khơi lại
Nghe tiếng thì thầm nhưng rất trong
Và bóng hải thuyền nhỏ sẫm đen
Vãng lai như thể trốn màn đêm
Dễ chừng bến đợi từ đâu đó
Có tiếng xa trông trải bậc thềm
Đời quả cho ta khúc nhạc vàng
Mái đầu bạc tóc vẫn tươi trang
Cái ngày xưa ấy không còn nữa
Bước ngoặc tâm hồn đẹp chói chang
Đổ bóng hoàng hôn cuộc viễn du
Ghép thơ tình sử để phong thu
Cuộc tình gởi gắm bao nhiêu ấy
Đã ngát sử thi đẹp dáng Cù .
Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014
TAM GIÁC VÀNG ...
Nơi đây đọng sắc phong quang ấy
Có một dòng sông chảy rất lành
Dưới nắng hạ về lòng bỗng thấy ...
Cái gì mang sắc thái mong manh
Về đâu dòng nước nặng phù sa
Dầm mát ba miền một ngã ba
Vài bóng thuyền xuôi về viễn xứ
Nhạt mờ khi mỗi lúc sương sa
Chắn ngang dãy núi ngậm mây chiều
Một chút khói bay giữa quạnh hiu
Dưới dáng trời xanh mầu ngọc bích
Làm cho quang cảnh vọng tơ thiều
Xóm nhà rải rác ở hai bên
Dòng chảy ngàn xưa đã đắp nền
Cuộc sống hanh hao nhiều biến chuyển
Dễ chừng có lúc giữa dòng quên
Bóng cây râm mát sẫm mầu đen
Trong gió rung rinh vẻ mượt mềm
Dưới ánh nắng chiều nghe rét lạnh
Cõi lòng còn sót lại cung thiêm .
MẦU SẮC LÃNG QUÊN ...
Là hoa dại ở tận miền Tây Bắc
Nó âm thầm dường đếm đến ngàn năm
Sự đan thanh như dấu hiệu dâu tằm
Rải rác ở cuối chặng đường sông suối
Chân bước theo những ngày dài gió bụi
Sự an bình vòng tay ấm tình thơ
Mà phiêu nhiên dừng lại lấy tay rờ
Vàng cam quyện sự mượt mềm hoang dại
Lá đường gân nổi trôi mầu quan tái
Đang âm thầm ghi khắc lại tân toan
Bên dòng trôi tiếng róc rách khẽ khàng
Nước triều đổ tạo bậc thềm âm nhạc
Lạc lỏng quá gần như là xao xác
Mà cái hồn vương vấn đến vời xa
Mà nghiễm nhiên trên tất cả loài hoa
Cái hoang dại nhưng tự tình diễm lệ
Đường du khảo mang những lời kể lể
Biển và trời mây với gió se sua
Cỏ với hoa cũng trở giấc sang mùa
Mỗi sắc thái đều chân dung cẩm tú .
CUNG BẬC THỜI GIAN ...
Nỗi nhọc nhằn từ muôn ngàn năm trước
Cứ tồn sinh bền bỉ ở quê hương
Ở nơi đây điểm cuối của cung đường
Miền Tây Bắc với vô cùng cách trở
Đồi bên nhau mầu xanh mang duyên nợ
Như âm thầm rả rích khúc ly tao
Đường đi qua từ dưới thấp lên cao
Tần tảo ấy dễ chừng không so sánh
Cuối chân mây ngọn đồi đang rét lạnh
Bóng sương còn lẫn khuất chút vương mang
Trời âm u những đợt gió khẽ khàng
Làm tê tái cả khung trời xa lắc
Người và vật theo nhau trong khoan nhặt
Dáng cần cù mang âm hưởng trăm năm
Mầu hoa văn của thổ cẩm ướt đằm
Như rưng rức vào con tim âm vận
Chiều lặng lẽ chút se lòng bụi phấn
Qua tầm nhìn tròn phong cảnh quê hương
Đang rắc lên mầu lan quế thụy tường
Cho lịch sử mang chiều dài bản sắc
Từng gót bước nhẹ nhàng vào khuya khoắc
Nỗi u hoài làm tức tưởi khôn nguôi
Chút vị hương này thơm ngát hồn người
Và mộc mạc đan thanh vào lưu cửu .
GIỮA HAI MIỀN CHÂU LỤC ...
Nằm ở giữa của hai miền Châu lục
Tuy xa xăm mà dồn dập bước chân
Khách nhàn du dầm dãi bụi phong trần
Để có được giờ gởi trao ấm áp
Thảm dừa xanh kiều sinh trên bờ cát
Ánh nắng về ngả bóng gió ru đưa
Tiếng sóng xa khơi xô đuổi mới vừa
Nghe âm vọng khúc huê tình dìu dặt
Ở đằng xa ngọn đồi xanh khoan nhặt
Nắng nghiêng mình ôm gọn tự ngàn xưa
Mây trắng bay bầu trời ấy xa đưa
Sắc ngọc bích tưởng chừng đang réo gọi
Qua đường bay phi trường Úc Đại Lợi
Vài giờ thôi là chiêm ngưỡng cung tầng
Mầu nước xanh mầu phỉ thúy trong ngần
Như vẫy gọi như đón mời đầm ấm
Chiếc thuyền về từ một miền xa lắm
Đường hải hành còn rõ bóng phong vân
Trong lặng yên mang một chút bâng khuâng
Ngày rong ruổi tròn vòng tay tuổi cuộc
Xin cảm tạ sự mặn nồng có được
Buổi cạn đời đầy ngôn ngữ hương yêu
Đã hanh thông ngày tháng tuổi xế chiều
Thượng Đế hỡi ! lòng con đầy thanh thản .
Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014
THÀNH LŨY THUỞ BĂNG HÀ ...
Là danh mục vườn quốc gia hoang lạnh
Mà xô bồ những tàng tích nguyên sinh
Bậc thang ghi có tất cả dáng hình
Cả mầu sắc đặc thù và kỳ bí
Nắng vừa lên mầu nắng vàng ươm nhụy
Hổ phách ai đem nhuộm ở nơi đây ?
Mà ngọt ngào cho dòng chảy hôm nay
Ngày gót bước du hành xuyên biên ải
Cây xòe cành làm phong lưu quan tái
Sự mơ hồ thổn thức để dư hương
Lạc lỏng theo nắng gió của vô thường
Để nồng ấm trong thiên nhiên êm ả
Trời cao lắm những đám mây buồn bã
Như quan hoài đôi ánh mắt Đỗ Quyên
Nắng vàng gieo thao túng cả trăm miền
Biến cái đẹp đi vào thơ diệu viễn
Nhìn lũy thành kéo dài mầu lưu luyến
Cuối chân mây làm phai nhạt băng tần
Để ôm vào nơi ấy mộng văn nhân
Tô và điểm ngàn hoa văn tuyệt mỹ .
ĐỒI XANH NGOÀI QUỐC ĐẢO ...
Giữa quốc đảo lặng thầm mà ươm mật
Cả không gian dìu dặt mượt mà sao
Buổi trời không nắng lớn cứ lao xao
Mầu xanh kể thì thầm như cổ tích
Trời sà mây che mờ mầu ngọc bích
Sự bình yên như kết cấu tơ tằm
Gót chân ngoài vạn lý chốn xa xăm
Đã dừng lại để nghe lòng xao xuyến
Dường đang nghe tiếng sóng gào của biển
Nhẹ nhàng thôi mà cũng rất trong ngần
Sự ngỡ ngàng kéo gót bước đôi chân
Để giây phút ấm lòng cùng thực cảnh
Có tiếng chim hót lên lời lanh lảnh
Gọi bạn lòng từ nơi ấy xa xôi
Sự tĩnh yên vùng dậy một cung trời
Sự lạ lẫm sự ngọt ngào mây gió
Ở ngoài ấy từ xa xưa hiện rõ
Mỗi mùa hong thay đổi sắc chu kỳ
Cái mượt mà níu kéo gót chân đi
Để dừng lại nhìn ngọn đồi xanh cỏ .
Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014
TỪ MỘT QUÊ XA ...
Dòng chảy xanh cái mầu xanh phiên bản
Của cây rừng của lá núi vân vi
Mà cũng là dòng chảy hướng lối đi
Của hai cái tim phai mầu lữ thứ
Ánh nắng nhẹ như nụ hôn tình tự
Vào thiên nhiên để đẹp lại âm vần
Mầu nõn non của cỏ sắc Mây Tần
Tính ước lệ hình dung từ dìu dặt
Thơ ghép vần là vó câu khoan nhặt
Trên nẻo đường quan tái nhuộm tà huy
Sự trong ngần từng giọt nắng lưu ly
Lòng thung lũng mang chiều dài thương nhớ
Thuyền trôi đi kiếp sông hồ duyên nợ
Và vừa nghe tiếng quậy nước âm thầm
Gió ru rong từ xa lắm hồi âm
Vào tâm thức không thể nhòa thiên lý
Thơ viết ra từ những ngày hoan hỉ
Có mầu xanh có ánh nắng vàng ong
Có vần thơ hợp tuyến giấu trong lòng
Có tất cả cái chuỗi ngày thanh thản .
SẮC MẦU HOÀI CỔ ...
Như rả rích những cung buồn muôn thuở
Mầu trâm chiều phiên bản lại chơ vơ
Ánh nắng soi lay động cả đôi bờ
Những bóng dáng trầm tư và diệu vợi
Mẫu hoa văn dường như đang cày xới
Vào linh hồn của nức nở xa xôi
Tiếng tiêu xưa âm vọng lại từng hồi
Nghe tiếng cát bay về trên thềm cát
Và xương rồng vươn lên nằm tản mác
Buổi chiều xưa bóng dáng của lặng thầm
Chiếc khăn bay theo gió vọng âm âm
Cứ lăn lóc theo từng câu hát lệ
Qua đi hết biết bao mùa dâu bể
Cái hồn nhiên mang bản chất song kiều
Còn lại đây còn lại chỉ bao nhiêu
Mà tha thiết đi vào cung bậc cũ
Bóng mây bay chiếc lá về luân vũ
Ngọn lửa nào nóng cháy đất hồn quê
Để mang tên từ cái thuở hoang mê
Gốm Bàu Trúc giọt mồ hôi nóng mặn .
CHIỀU QUÊ VIỆT NAM ...
Dáng của tùng là hàn lâm ngôn ngữ
Gió rung chiều tê tái cả hồn hoang
Em và anh dừng lại giữa quan san
Để nghe thấm nỗi lòng khi trao gởi
Con nước lặng phiên mầu chiều diệu vợi
Sợi tơ lòng dao động bởi vòng tay
Ánh mây vàng mờ ảo nhẹ trôi - bay
Như trầm tích cả âm vần tình sử
Ngọn đồi đen nhô ra mầu phiêu lữ
Đang lung linh vào nước nặng ân tình
Bóng vầng dương còn lại chút phiêu linh
Mầu hổ phách mặn mà hương lửa cũ
Bóng lau lách tiêu thiều vào giấc ngủ
Đêm gần về ẩn khuất nhịp ái ân
Em đắm say trong thang bậc Mây Tần
Để cộng hưởng cùng anh giờ phút ấy
Tiếng chim xa lặng thầm theo tiếng quậy
Con cá bơi dưới nước lối âm thầm
Tất cả là tiếng nói của hồi âm
Hai dòng máu em anh cùng bắt nhịp
Tình yêu của ngàn xưa và tiền kiếp
Của những ngày rong gót bước xa khơi
Chia sẻ nhau trên vạn dặm chân trời
Sự vui thỏa hai mái đầu sương nhuộm
Dù xa lắm với bụi mù nắng rám
Vẫn vòng tay khép kín mẫu ăn thề
Giữa chiều nay cái sắc đẹp hương quê
Nồng ấm quá đi vào qua hơi thở .
Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014
LÂM GỌI Ý TUYỀN ...
Mây gợn mầu mơ gọi cuộc tình
Bên hồ tơ liễu cuộc bình sinh
Chao ơi ! Đà Lạt ngày rong ruổi
Hai chúng mình soi cuộc thệ minh
Cao bóng ngàn thông gió gọi hồn
Mầu trời như thể hóa hoàng hôn
Để cho bóng mát non mầu cỏ
Bên cạnh bờ hồ hẹn sắt son
Hai đứa đã sang tóc bạc mầu
Mà lòng còn trẻ để trao nhau
Những ngày mượn gió về muôn lối
Hẹn cuối cuộc tình hẹn kiếp sau
Trời vẫn mây bay lạnh ngút ngàn
Mà lòng ấm lại bởi dây loan
Vòng tay cùng siết trao dòng máu
Cho nặng tình thơ để diễm trang
Cho đẹp diễm trang tọa độ ngày
Những vần thơ viết giữa men say
Tuyền ơi ! sao nước Lâm mầu nhớ ...
Đã đẹp trong lòng vận tứ nay .
CỦA MỘT KHUNG TRỜI ...
Dòng nước vô tình có phải không ?
Để cho gắn kết mối keo sơn
Ở khung trời ấy xa xôi ấy
Dường ở quê mình lúc thiệt hơn
Bên cạnh cánh rừng chen chúc cây
Bên bờ nước nhuộm mấy tầng mây
Cho lơ đãng gọi vào hơi gió
Mà mật ngọt rơi vị chốn này
Những buổi ru rong cạnh bãi vàng
Mầu tơ sợi cát nặng quan san
Tiếng va đập nhẹ trong dòng nước
Là tiếng con tim cuốn dặm ngàn
Cái bóng cây nghiêng rất mặn mà
Như dường đâu đó ở quê ta
Phải chăng là lúc em anh đợi
Con nước theo chiều gió cuốn xa
Dù ở nơi đâu cũng chúng mình
Trong vòng tay ấm giữ tồn sinh
Để trong ánh mắt đầy mong ước
Cuối cuộc dòng trôi son sắt tình
Những tiếng gọi nhau ở cuối trời
Mà là tiếng nói của xa khơi
Vọng vào tâm thức mình hai đứa
Ấm lạnh bao mùa để cạn vơi .
CÙNG VỚI SẮC THU ...
Thu ấy phải không chút mặn lòng
Một ngày nồng ấm bước ru rong
Đi qua lối cỏ xanh non nõn
Sắc lá vàng bay nhụy vị cong
Cái sắc mầu phai sắc lá ươm
Lung lay trong gió nhuận hoa cườm
Tơ lòng giao cảm phong quang cảnh
Của một ngày thu gió thuận buồm
Mầu nắng nhẹ thôi mỏng dát vàng
Phong hòa gót bước trải quan san
Em anh chìm đắm vào hư ảo
Cho tứ thơ theo ngập ngập tràn
Những bóng người đi gót hẹn hò
Áo mầu khoan nhặt lối quanh co
Phiếu lên mầu sắc bay đầm ấm
Vào cuối con đường tiếng nhỏ to
Trên ấy mầu trời rưng rức thơ
Của em anh gọi phút mong chờ
Dòng đời dừng lại bên mầu sắc
Của một ngày thu xóa cuộc cờ
Anh hỏi là em có thấy không ?
Mầu xanh chen lấn kết vân mồng
Để vòng tay gọi vào dòng chảy
Dòng máu con tim mãi đỏ hồng .
SUỐI TIÊN GIỮA TÂM HỒN ...
Bầu trời ấy cái mầu xanh nhung lụa
Để tình mình đầy ắp cả hành trang
Mấy ngày qua là chồng chất bạc vàng
Cô đọng lại ở chân mây Phan Thiết
Cùng bên nhau ghép vần thơ da diết
Gởi trao lòng nồng ấm ở vòng tay
Thảm cây xanh dìu dặt những mê say
Giờ hạnh phúc nằm trong hơi thở ấm
Những bóng dừa những hình hài xa thẳm
Sợi xanh mềm ru nhẹ gió đi qua
Nắng ban mai chút sắc đẹp lụa là
Buông ngả bóng để dòng trôi kiều mị
Mầu phù sa ở dặm ngoài thiên lý
Anh ươm mầm nơi ấy để cho em
Men cỏ non xanh bóng sợi tơ mềm
Là lối đợi cho em anh ngoạn mục
Nơi xa lắm bóng sáng trời hoa chúc
Một chút thôi mà nặng nhọc cung từ
Sự âm thầm thêu dệt mảnh chân như
Của ngày tháng ôm cầm con thuyền mộng
Góc Suối Tiên ngọn gió về phong tống
Để tình thơ sủng ướt nhụy hương thềm
Những gì cho qua âm vận dịu êm
Giữa giây phút nghe gió về qua cửa .
Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014
DÁNG ẤY NGÀY XƯA ...
Nét dáng Việt thường qua nét vẽ
Dưới trời râm mát bóng mây qua
Bên thềm cổ tích em tròn nét
Mầu áo khói hương thêu gấm hoa
Mái tóc tơ trời rưng rức hương
Hanh hao mầu sắc trải vô thường
Ước mơ em gởi vào đôi mắt
Môi mọng mầu son gió viễn phương
Tiềm ẩn đường cong ươm sắc duyên
Thời gian góp lại giữa trăm miền
Cái mùi thơm ấy ôm tà áo
Vóc dáng muôn đời - nét chính chuyên
Chạnh nhớ ngày nao dưới mái trường
Áo tà phong nhụy của quê hương
Bay ngang song cửa mùi thơm ấy
Giữa giấc mơ hoa gấm thụy tường
Thảng hoặc phút giây giữa hải hồ
Âm thầm gởi gấm để phân phô
Chặng đường du khảo đầy hương vị
Và ấm vòng tay sắc phấn tô .
NÉT ĐẸP BÊN HỒ ...
Nắng ở Hồ Gươm giọt mượt mà
Êm đềm giây phút - của hôm qua
Dễ chừng đã lạnh trong xa lắc
Mà nóng hôm nay nắng tháng ba
Hồ nước âm thầm ở phía sau
Bóng cây nhuộm xuống lá xanh mầu
Em ngồi cái dáng ngồi năm ấy
Cũng thuở học trò hứa hẹn nhau
Tà trắng phong thu cho phút giây
Mái đen huyền tóc gió tơ bay
Cái bờ môi đỏ ngày xưa ấy
Đang thắm không gian ở chốn này
Đôi mắt trông vời gửi tận đâu ?
Phải chăng hình bóng buổi ban đầu
Nẻo xa không biết mà đoan chắc
Nơi ấy dễ chừng bến cạn sâu
Bóng ngã thân cây nắng mỏi mòn
Dáng ngồi tơ liễu một dòng son
Bàn tay ôm sách ôm mong ước
Trắng một mầu trời trắng nước non
Có lẽ hôm nay buổi đẹp trời
Vòng tay gót bước giữa đầy vơi
Thấy không giây phút ngày xưa đó
Tái hiện hôm nay - cuối cuộc đời
Đời cuối em anh đã cạn dòng
Bên hồ lắng đục với khơi trong
Chân dung thiếu nữ yêu kiều ấy
Cái thuở chúng mình có phải không ?
CẦU XÓM BÓNG ...
Nắng tháng hạ ấm nồng mà thổn thức
Chân trời xưa giờ còn lại trong mơ
Mầu nước phù sa trong đục bây giờ
Mang âm hưởng ở cung từ bài hát
Những quần cư âm thầm - xào xạc
Buổi @ chen lấn cuộc nhân sinh
Ở ngoài xa dãy núi thấp an bình
Trong nắng hạ mà khói sương lãng đãng
Cầu đương đại kéo lối qua khuếch tán
Đang trầm mình bóng nắng đổ vào sông
Sự lặng yên như kết lại thành dòng
Tiếng còi rúc từ ngoài khơi lưu viễn
Nhớ ngày xưa tuổi đẹp tròn vương miện
Đường qua cầu Xóm Bóng rất xa xôi
Giờ qua đây dừng lại nét son đời
Dưới sắc đỏ mầu phượng về nhung nhớ
Ngày bên nhau cơ hồ là duyên nợ
Đêm Nha Trang vọng lại khúc tư tình
Bỏ ngoài tai những lời nói nhục vinh
Dìu dặt bước nẻo đường qua bến đổ
Đêm tâm sự nghe sương nhòe nẻo phố
Chút lạnh lòng qua giấc ngủ mây mưa
Tiếng sóng xao ngoài ấy của mới vừa
Choàng thức dậy gọi lời thơ ghép vận .
ĐƯỜNG ĐÈO VIOLẮC ...
Nghe tên ấy tưởng chừng đang ở Pháp
Một loài hoa mang mầu sắc thiên thần
Mà ở đây là đỉnh của phong vân
Giữa hai tỉnh Kontum và Quảng Ngãi
Con đường đến của ngày xưa nhớ lại
Gót song hành chiêm ngưỡng một chân dung
Mầu xanh cây hình ảnh của lai trùng
Sự bất biến ghi giai tầng gấm vóc
Nắng tháng ba những giọt vàng gạn lọc
Dưới khung trời mầu ngọc bích chơi vơi
Cơn gió Nam dìu dặt ở ngàn khơi
Đang nồng ấm cuộc hành trình lên đỉnh
Ở đằng xa mầu nắng ôm sương lĩnh
Cứ vẽ vời những đường nét huyền mơ
Sự thanh thao như lấy được tay rờ
Hối hả bước theo chuỗi ngày tuyệt mỹ
Em sung mãn ngoài dặm ngàn thiên lý
Và mong chờ giây phút gọi thiên thâu
Như lãng quên hai mái tóc phai mầu
Mà nồng ấm trong vòng tay anh đợi
Hạnh phúc đã nằm trong tầm tay với
Chuỗi ngày qua trên tất cả cung tầng
Dặm quê hương kiều mị những âm vần
Thơ ghép vận hai trái tim thề ước .
Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014
TRÚC VÀNG !
Ngắm dưới khóm trúc vàng .
Em thấy buồn miên man !
Nghĩ suy nhiều vô kể ...
Vì sao biết không chàng ?
Em nhớ thuở xưa kia
Ngồi bên nhau ở đấy
Yêu thương nhiều biết mấy
Mà nay đành cách chia !
Anh giờ ở nơi đâu ?
Có nhớ thuở ban đầu ...
Nguyện cùng nhau chung lối
Sao giờ để em đau ?!
MŨI ĐÁ CHUÔNG ( trong vịnh Hà Tiên - Kiên Giang )
Liên Tôn cổ tự ở nơi đây
Quang cảnh đẹp sao ở chốn này
Bồ tát Quan Âm nhìn trước biển ...
Độ cho ngư phủ được nhiều may
Bên trái Phật Bà mũi Đá Chuông
Gõ vào thấy vọng tiếng kêu vang ...
Thuyền bè neo đậu và yên nghỉ
Sau chuyến ra khơi gặp tốt lành .
HÒN NGHỆ trong vịnh HÀ TIÊN .
Vịnh biển xanh rờn đẹp biết bao
Lồng bè nuôi cá nối liền nhau
Cư dân Hòn Nghệ đều vui vẻ
Cuộc sống thanh bình thật đẹp sao .
" Thạch Lâm " Hòn Nghệ , khách muôn phương
Thăm viếng hằng năm khắp nẻo đường
Hang Phật Cô Đơn hay Dấu Ấn ( Dấu Ấn Gia Long )
Vía Bà Chúa Xứ thật linh thiêng !
Bãi Chướng - Bãi Nam thành bãi tắm .
Bốn phương du khách đến tham quan
Liên Tôn cổ tự nơi mũi Đá ( mũi Đá Chuông )
Gõ nhẹ vào thanh đá vọng vang ...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)