TĨNH LẶNG Chạnh nhớ lại bài thơ thời Đường Võ Ông qua đây nhìn ngọn núi Thái Hàng Mây bay qua ôm đỉnh núi lan man Và bảo đó là nơi quê cha mẹ Ngọn núi cao cái vóc hình hùng vĩ Đứng thành đôi như ngôn ngữ Bắc Triều Mây của trời ăn hiếp ánh dương chiêu Cho nỗi nhớ dường lưng tròng nghèn nghẹn Dòng nước bên kia mập mờ bóng trắng Như chập chùng trong ấy gió ngàn rong Cây đứng yên như giao ngộ tơ lòng Vào mặt nước cái trầm tư phong vị Trời sắc sáng chút hoằng khai dung dị Như cơ hồ đưa phong cảnh vào thơ Và hiển nhiên là động đậy sợi tơ Để bắc nhịp cho bậc tầng giai điệu Lãng bạt trôi cuộc hành trình phiếu diễu Để quan hoài cho giây phút trời kia Tĩnh yên thôi mà nặng trĩu đầm đìa Vào gót bước đăng trình khai xuân hội . |
Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]