HOA TIGÔN NGÀY CŨ ... Con bướm bay về trên sắc hoa Cái mầu hồng ấy tháng ngày qua Bài thơ nổi tiếng buồng tim vỡ Để lại cho đời một khúc ca Và ở nhà em hàng giậu thưa Cũng mầu hồng ấy sắc hoa xưa Vô tình hay chính tay em chọn ? Để lại trong anh như mới vừa ... Cái buổi đầu tiên ánh mắt ngầm Trao nhau giây phút tỏ tình câm Và theo em đến ngôi nhà ấy Có sắc Tigôn - vọng cổ cầm Rồi mối tình ghi những sắt son Đan nhau như sợi của Tigôn Mỗi lần qua ngõ đưa tay nhẹ ... Lên sắc hoa kia để mỏi mòn Chừng nhớ lại ngày ấy rất lâu Bây giờ còn vẫn những thâm sâu Khi nhìn cánh bướm bay vờn gió Rồi đậu lên hoa ướp mộng đầu . Hoa hỡi Tigôn vẫn cứ còn Ta em giữ mãi thuở vàng son Đường vào lối cũ nhà em đó Đã vỡ buồng tim hoa Tigôn . | ||
Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013
MÙA XUÂN TÂY BẮC Hoa nở núi rừng như biết nói Với mầu hồng ấy của môi em Thì thầm trong gió loang theo gió Cho mắt huyền mơ vỡ bậc thềm Xiêm y lồng lộng mùa Tây Bắc Thổ cẩm ơi ! qua mấy dặm đường Tần tảo mũi kim đan kín nhặt Em cười trên miệng rất thương thương Và em đang đứng ngoài Tây Bắc Xuân của quê mình xuân rất quê Vóc dáng nặng đầy hồn đất nước Mãi đi theo gió để bay về ... Mầu xanh của lá đưa hương núi Cùng những sắc mầu thổ cẩm kia Bếp lửa H . Mông không tàn lụi Và đang từng giọt rắc đầm đìa Ở giữa xuân này qua vóc dáng Núi rừng Tây Bắc mãi như mơ Ta đem dòng chữ đầy âm vận Bày tỏ qua em mấy lượt tờ | ||
MÙA XUÂN VÀ EM ... Hoa nở vào xuân em cũng xuân Vành môi mòng mọng kín cung tuần Cái mầu đỏ ấy - trăng tròn lẻ Đầy ắp hương tình nhịp trúc phân Đôi mắt em cười viễn vọng mơ Phiếu lên khuôn mặt mấy vần thơ Ô kia ! đôi má dường đang lúm Cái dáng đồng tiền - tằm nhả tơ Mái tóc vừa qua chấm bả vai Như đang tấu khúc nhụy trang đài Áo em sương khói mầu cam nhạt Xuân hẹn và xuân đang tái lai Hoa trắng nhụy hồng trong nắng râm Dáng em một buổi của cung trầm Và em tràn ngập xuân phơi phới Từ của chính em độ vóc tầm Ta viết dòng thơ để ý xuân Theo em đi khắp nẻo xa gần Cho môi em cứ căng tròn mộng Và những mùa xuân nữa - thế nhân |
Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013
NHỮNG DÁNG CỎ MAY ... Cái dáng ấy đã có từ thượng cổ Không kiêu kỳ nhưng rất mực nên thơ Trải tháng năm vương vấn ở đôi bờ Rong theo gió những tơ bay huyền ảo Nét đan thanh và khô gầy diện mạo Vô hình dung đã rả rích tâm hồn Tiếng phách cổ sơ nhầu nát nét son Mà dìu dặt bên thềm xanh thương hải Cao ngất bên kia vách tầng vọng lại Giữa ngàn khơi xào xạc những huê tình Mây trắng trôi đi biến dạng hành trình Như xuống thấp giữa bầu trời ngọc bích Nắng đổ xuống vẫn bên bờ lau lách Mà chuyển đi trong ấy những lung linh Dáng dấp cỏ may mang nặng tự tình Chỉ còn lại những giải bày tâm sự Trên chặng đường cái yên nhiên phiêu lữ Và cho thơ lặp lại những hàn huyên Hương cỏ bay đi thuở ấy thiên niên Dìu dặt thôi mà nặng đầy âm vận . |
HAI DÒNG THÁC ... Hai dòng thác dễ chừng đang tâm sự Giữa triều dương chia những sắc phân kỳ Nhành lá đong đưa nhòa sắc từ khi Từng hạt thủy tinh triều dương chiếu rọi Mầu trắng trôi đi là bao tiếng nói Của núi rừng đang thức dậy bình minh Dòng nước xôn xao réo gọi hành trình Những lữ khách đang muốn về du khảo Cái đẹp tự nhiên nhạt nhòa nếp áo Như trong mơ mà hiện tại đang nhìn Và âm thầm lay gọi máu buồng tim Giao cảm hết những vần thơ tĩnh mạch |
SINH THÁI IM LÌM Như đang đứng giữa Eden thuở nọ Rừng cây xanh phủ kín cả đường về Để lặng thầm trong giây phút say mê Mà sinh thái vươn bàn tay quyến rũ Dòng nước đứng yên mặt hồ loang lỗ Lá súng bồng bềnh từng mảng đan thanh Chiếc thuyền câu cổ lỗ lắc chòng chành Theo thao tác của bàn tay ngư điếu Cạnh mặt hồ buông mành rơi dáng liễu Dễ chừng như trong ấy lặn đàn thơ Cầu bắt qua dòng một nhịp đợi chờ Xanh sắc biếc in vào trong đáy nước Lau lách đôi bờ lô nhô xuôi ngược Giữa im lìm mà bỗng thấy xôn xao Đỉnh mờ mây trời ấy ở trên cao Như đang vẳng sáo diều từ xa lắm Thấp thoáng trong cây có người im bóng Chạnh nghe lòng dào dạt dậy hồn thơ Từ rất lâu cho mãi đến bây giờ Cứ tuôn chảy giữa cây rừng sinh thái . |
Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013
THANH LONG MIỀN BIỂN MẶN Là đây đặc sản của quê miền Phan Thiết ơi ! vùng thắm nét duyên Đã mỏi một thời ươm ướp mộng Bây giờ còn lại những hương nguyền Hương nguyền để ngắm đỏ mầu tươi Ba dáng thanh long dưới nắng trời Kỳ thủy như dường đang khát nước Muốn cầm ngay lấy cắn bờ môi Đường đi suốt chặng những vườn xanh Trái đỏ mầu môi cứ hợp hành Là để diễm trang cho xứ biển Và tăng thêm sức cuộc đăng trình |
VIẾNG CHÙA ĐẦU NĂM Đầu xuân du nghiệm cảm thiền không Trút bớt ưu tư giữa bụi hồng Để gót chân về nơi thệ ước Tình thơ viên mãn nhịp tơ đồng Dưới trời lặng gió nhạt ngàn mây Phật dáng từ bi tỏa chốn này Đôi mắt hoằng dương ra bể khổ Trên đài sen bệ thoảng hương bay Đá tầng nhiều bậc bước lên cao Hai dáng Rồng thiêng uốn lượn chào Cây lá xanh mầu xuân vũ trụ Tâm hồn thanh thản lộng ngàn sao Nguyện cầu cùng Phật sự bình an Trong suốt một năm - cuối chặng đàng Gia đạo tình yêu và ngọn bút Thăng hoa chắp cánh phút hân hoan |
BIỂN ĐÀ NẴNG
Trời xuống thấp những đám mây vũ tích
Như đang hôn mặt nước Thái Bình Dương
Nhễu núi nhô ra dừng lại cung đường
Tầu ngư phủ lô nhô trên sóng nước
Rau muống biển vươn lối đi mà mượt
Trải mầu xanh trên cát rất hoang sơ
Cái đẹp tự nhiên như ở tay rờ
Mãi dìu dặt theo gió khơi lay động
Thuyền mỏi sóng nằm im đang hoài vọng
Cái hình thù xưa lắm buổi thiên niên
Chiếc thúng mầu đen như giữa hư huyền
Làm tầng bậc cho đài trang Đà Nẵng
Ngậm bờ cát cuối đường triều bạc trắng
Sóng bạc đầu mà nước cứ thiên thanh
Trong lặng im trên nửa chuyến du hành
Giờ tạm nghỉ biển miền Trung vẫy gọi
Thơ mở tứ để thay cho lời nói
Nếu mai về Đà Nẵng của hôm nay
Cho biển trời cho gió với cho mây
Những phút cầm tay cùng nhau - trên cát .
Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013
CON ĐƯỜNG THEO NẮNG ... Con đường có lẽ về nơi ấy Đã ngập mầu hoa của buổi đầu Bây giờ nắng đổ trong không bụi Nên thẫm mầu xanh - ngọc bích mầu Có sắc hoa vàng hoe trong nắng Kéo dài lên đến tận trời xa Và mầu xanh ấy đang yên tĩnh Giữa nắng đang lên rất mặn mà Một dáng cây cao khoe cành đứng Phủ dài cái bóng một mầu xanh Như nghe trong gió vô tình lộng Những tiếng vi vu động liễu mành Mỗi bước chân đi hằn lên nắng Con đường thuần đất nát quê ơi ! Cứ như cảm xúc đang đè nặng Đến cuối nơi kia tiếp quãng trời . |
CHIỀU QUÊ TRÊN HỒ ... Một chút tiêu sơ dệt buổi chiều Để cho hồn đọng phím tương tiêu Khi trời thấp xuống ôm làn nước Hôn nhẹ lên trên lớp sóng triều Những bóng cây chừng trút lá thu Vươn lên cành cọc gió ngàn ru Rung rinh nhè nhẹ như làm dáng Theo bóng chiều sương khói biệt mù Còn lại bóng tà huy sắc tơ In vào mặt nước cõi huyền mơ Để mây lãng đảng trầm tư xuống Mặt nước chiều không chảy lững lờ Giữa cảnh quê mà giữa bướm hoa Cho thơ nhả ngọc phút giao hòa Trong vòng tay ấm cùng trao gởi Một khối tình trong với thiết tha . |
Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013
NGUYÊN TIÊU ... Tản mạn đường thơ mối chỉ thiều Nhân đêm trăng sáng độ Nguyên Tiêu Sương rơi nhẹ hạt âm âm rét Thành phố bình an trải sóng triều Ta nhớ bài thơ đã mượt dòng Có từ thuở ấy biệt thu đông Cũng trăng lơ lửng trên cao ấy Gọi một mùa thơ dệt ấm nồng Đã trót đi theo kiếp mực nghiên Dòng thơ như đã lặng hư truyền Mỗi lần nhận diện đêm trăng sáng Là dậy trong lòng một chút duyên Trong sáng như trăng tỏ giữa trời Đầy thuyền lai láng tứ thơ bơi Biển trăng vẫn rộng cùng năm tháng Chở tứ thơ về ở một nơi Giờ nhớ ngày thơ nắn bút đây Nghiêng mình trước những áng thơ hay Để đêm giữ mãi Nguyên Tiêu hội Cùng với tình thơ đã đắm say . | ||
HỒ NƯỚC VƯỜN XOÀI LÚC NẮNG LÊN Nắng nhẹ trải lên khắp mặt hồ Phủ lên cây lá đứng lô nhô Quanh hồ tạo sắc cho mầm sống Cuối cuộc đời trong dáng hải hồ Du lữ trên dòng nước nắng phai Tạo nên lượn sóng cứ đan dài Âm thanh vang vọng nghe nồng ấm Đọng lại trong lòng cuộc vãng lai Trời thẳm mầu xanh của đại dương Bóng mây lãng mạn sợi tơ vương Nằm trên những bóng dừa đây đó Là phút hoằng khai mạch tỏ tường Ngầm tưởng bóng hình của tự nhiên Thiên nga mặt nước ngộ kỳ duyên Cho dù giây phút thôi mà đủ Để một vườn xoài thêm khúc phiên . |
CẢNH ĐẸP MÙA THU ... Như những sợi tơ phủ lãm phòng Kéo dài giai điệu của ru rong Giữa không gian lặng không hơi gió Động đến buồng tim phút tím lòng Mầu nước xanh rêu của mặt hồ Đường tròn phương thảo dáng hanh khô Bậc thềm phía dưới như xao động Mầu sắc đua nhau lấp bến bờ Không nắng cho nên rất mượt mềm Giữa ngày giao cảm được nhân lên Để thơ chen lọt vào văn cảnh Giải hết ra đây kín bậc thềm . |
HÀNH TRÌNH KHỔ NHỌC Họ sẽ về đâu cuối lữ đồ Mà trời sa mạc cứ lô nhô Trên cao ánh nắng đang trêu chọc Những dấu chân in lối Việt hồ Xanh lắm mầu trời không gợn mây Như đang thách thức nhịp vai gầy Cát vàng nhạt mật tươi trong nắng Ảo ảnh còn xa bụi vướng đầy Nắng đổ trên lưng của lạc đà Bóng dài trong nắng dõi đường xa Ưu tư thầm lặng theo chân bước Dường gió chưa lên để xóa nhòa Rồi sẽ đến thôi cuộc lữ hành Mặc dù trước mắt những tương tranh Dòng thơ ghi lại trong thời khắc Một chút tư duy - để liễu mành . |
Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013
CÔNG ĐANG MÚA ... Đang biểu diễn hay là đang quán tính Của một loài chim ấy giữa thiên nhiên Nhất định là quê trong khung cảnh bình yên Đang dồn lại giữa mầu xanh cây cỏ Một mình thôi lặng thầm từ chốn đó Đường mầu xanh ngọc bích của ba chiều Sắp cách nhau đều đặn rất đáng yêu Trên từng sóng lưng lông - lông vũ Nắng trải xuống thềm cỏ xanh loang lỗ Chút mầu mè diễm sắc một chân dung Đan thanh thôi mà đẹp lại vô cùng Một quang cảnh an bình quê của Việt . |
BUỔI SÁNG HƯƠNG ĐỒNG . Trời rộng lắm mà mây thì chấm phá Để bức tranh buổi sáng ngọt hương đồng Ngôi nhà quê rõ dáng gạch Thu Đông Đang tiếp nhận triều dương trong như lọc Đồi thoai thoải cái sắc mầu còi cọc Mà vô hình làm lá chắn không gian Đồng lúa đương lên ấm áp tơ vàng Từng giọt nắng buổi mai đang vây phủ Tàng cây đứng họa hoằn và luân vũ Để dòng thơ thêm đẹp sắc tinh khôi Những chấm đen chừng ẩn hiện xa xôi Một hình ảnh tự tồn trong bất diệt Ta dừng lại cho tâm hồn thuần khiết Hòa lòng trong tột đỉnh của quê hương Chỉ yêu thôi mà đã thấy Vô Thường Cái thuật ngữ cao siêu Thiền môn Phật Song hành đi lùi xa bao tất bật Tình yêu ơi ! đã nặng trĩu vơi đầy Để ấm nồng nắm chặt lại đôi tay Kết thành chữ cho bài thơ diễm tuyệt . |
TĨNH LẶNG Chạnh nhớ lại bài thơ thời Đường Võ Ông qua đây nhìn ngọn núi Thái Hàng Mây bay qua ôm đỉnh núi lan man Và bảo đó là nơi quê cha mẹ Ngọn núi cao cái vóc hình hùng vĩ Đứng thành đôi như ngôn ngữ Bắc Triều Mây của trời ăn hiếp ánh dương chiêu Cho nỗi nhớ dường lưng tròng nghèn nghẹn Dòng nước bên kia mập mờ bóng trắng Như chập chùng trong ấy gió ngàn rong Cây đứng yên như giao ngộ tơ lòng Vào mặt nước cái trầm tư phong vị Trời sắc sáng chút hoằng khai dung dị Như cơ hồ đưa phong cảnh vào thơ Và hiển nhiên là động đậy sợi tơ Để bắc nhịp cho bậc tầng giai điệu Lãng bạt trôi cuộc hành trình phiếu diễu Để quan hoài cho giây phút trời kia Tĩnh yên thôi mà nặng trĩu đầm đìa Vào gót bước đăng trình khai xuân hội . |
Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013
DÒNG SÔNG YÊN TĨNH Đây cuộc nhàn du gót lữ hành Chẳng màng lối đến - mộng công khanh Con sông Thu chảy sông huyền thoại Từ thuở ngàn xưa dựng lũy thành Thành lũy tình yêu cạn lối về Có dòng sông ấy giữa ngày quê Hai mầu khép kín mầu xanh sống Yên ắng đan thanh cộng hẹn thề Nơi ấy núi vương một chút mầu Cái mầu sương khói quyện vào nhau Mà mây bẽn lẽn giăng tơ trắng In xuống dòng sông nước bạc đầu Cây đứng cành buông những quả non Ru rong theo gió nhụy cam tòng Cứ nghe sực nức trong bờ mũi Một cuộc ru thơ rất ấm nồng Có lẽ nắng chưa thật đậm mầu Nên sông dường chảy ngược về sau Ôi chao ! một chút gì trong ấy Để tiếng tơ lòng lặng lẽ trao . |
Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013
ĐẸP GIỮA HOANG VU ... Mây vân vũ để vào lòng nguyệt hạ Và khung trời thấp xuống một mầu xanh Đồng cỏ trôi đi vẽ một khung tranh Có ánh nắng nét hồ văn dao động Dòng nước trắng hiện thân cho sự sống Chảy bên bờ hoa khoe dáng trang đài Giữa tự nhiên giữa thế giới liêu trai Dù thầm lặng nhưng vô cùng thao thức Để cái đẹp không còn là lằn mốc Cho tâm hồn luôn vằng vặc sao Khuê Tỏ dòng thơ không ngăn trở nặng nề Luôn thanh thoát dặt dìu và tơ sợi . |
CÁNH ĐỒNG HOA TULIP ... Xin nhận diện nơi đây là cái đẹp Giữa không gian không gợn bụi phong hồ Cũng tạ từ trong ấy những gai sô Cho mầu sắc kéo dài đi sắc nét Cho cuộc sống diễm trang và khoan nhặt Sợi tơ lòng óng ánh sắc pha lê Con đường kia xẻ lối để đi về Dòng xe cộ nối đuôi mà lặng lẽ Ở xa kia những mái nhà nhỏ bé Đã họa hoằn trong ấy cái đan thanh Những thân cây ấm áp một mầu xanh Đang tồn tại một chân dung an lạc Dòng nước chảy quanh tự tình góc khúc Một tiềm năng thường thức để sinh tồn Sân khấu hoa mới đúng nghĩa vuông tròn Và cái đẹp cũng vô cùng tình tự Cứ qua đi biết bao là cuộc lữ Để vo tròn diện mạo mỗi chân dung Và dòng thơ tiết tấu cái không cùng Mỗi dáng đẹp qua mỗi lần hạ mục . |
NẮNG CHIỀU TRÊN MẶT HỒ . Loại tất cả ưu tư trong cuộc sống Để tâm hồn trong sáng giữa vòng tay Nhìn dòng nước xanh nhìn áng mây bay Và loáng thoáng đỏ sắc mầu hoa phượng Bầu trời xanh rộng cao và lý tưởng Ngọt mật giữa dòng ghép vận thơ hay Ở hai bên rộn rã những hàng cây Ánh nắng nhẹ đang hôn mầu xanh mới Nước giữa dòng cùng chung một thế giới Để hòa lòng trong ấy những gì riêng Và hoằng khai giây phút đẹp thiên nhiên Cho trong sáng hồn thơ qua giai điệu . |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)