Thứ Ba, 4 tháng 10, 2016
DÁNG THƠ RỪNG NÚI .
Vay mượn để em làm sơn nữ
Vô tình để lại những tư duy
Tuổi thơp nguồn cạn ngây thơ quá
Đôi mắt chừng chưa biết những gì
Đôi má căng tròn máu bẩm sinh
Vành môi đỏ ấy xiết bao tình
Cái tình bú mớm bên rào giậu
Mộc mạc nhưng mà rắc thủy tinh
Và tóc em đen sữa mẹ dòng
Chuỗi ngày ráo ướt giữa long đong
Cứ dài ra mãi cung thềm áo
Thổ cẩm ngàn xưa đỏ muội mòng
Gùi ở sau lưng hoa cỏ đang
Làm em vây vướng một cung đàng
Em ơi ! tầm mắt vô tư quá
Lay láy tia nhìn tính tính tang
Những búp măng tay mãi nhấp nhô
Em làm nhạc điệu để tri trô
Lặng thầm những nốt bay vô nghĩa
Mà nặng không gian của bụi hồ
Mình viết thơ về một nét son
Nấc thang động lực thuở môi hồng
Có dòng tư tưởng từ tâm thức
Giao cảm buồng tim buổi ruổi rong .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]