Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016
VẪN MỘT PHƯƠNG TRỜI .
Lần theo trang cảo ấy
Đi về với cao nguyên
Mùa đông xưa như vậy
Vẫn giữ mãi bản quyền
Phương giác về Tây Tạng
Mệt lả vẫn ru rong
Qua tầm nhìn tỏa sáng
Cứ ngất ngây men lòng
Đồng lúa vàng rộm nắng
Bên ruộng mới ngập đòng
Trải dài vào im lặng
Tận chân trời xanh trong
Màu mây trôi vướng mộng
Một chút lăn lỏi tìm
Vần thơ tình dao động
Thức dậy hai buồng tim
Sự tồn sinh nghiệt ngã
Hương phấn cho phương trời
Gót chân mùa hoang lạ
Song hành ấm vị môi
Ôi ! cái ngày xưa ấy
Vất vả đến bây giờ
Trong lòng anh còn thấy
Những gì đọng trong thơ .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]