HOA MẬN MỘC CHÂU ...
Như nét vẽ cái thời xa xưa ấy
Của bàn tay danh họa thuở phục hưng
Những đường tơ thêu dệt đến rưng rưng
Thành mầu trắng cơ hồ như không ảo
Trong nắng xuân làm tăng thêm diện mạo
Giữa ơ hờ mà tích lũy khôn nguôi
Đan thanh thôi mà đã thấy ngược xuôi
Vào tâm thức một băng tần kiều mị
Cành văn vẻ sự cỗi cằn kỳ bí
Đưa dòng thơ vào nho nhã Hàn lâm
Từ xa xôi âm vọng tiếng nguyệt cầm
Để hư ảo chan hòa vào siêu thực
Qua tầm mắt một chân dung chuẩn mực
Kéo chiều dài đường thủy mặc trăm năm
Chân phương thôi mà rõ nét tơ tằm
Miền đất lạnh tận cùng về phương Bắc
Trải tháng năm cơn gió về tím ngắt
Mà thiên nhiên ưu đãi một cung đàn
Đầy trời xuân cái mầu trắng dầu loang
Rưng rức chảy cuối chân mây diệu vợi
Tỉnh giấc mơ trong đêm mùa đón đợi
Dạ lữ phòng bung vỡ nỗi niềm riêng
Em và anh chợt nhận thấy tiền duyên
Hợp lưu được dòng thơ tình ghép vận
Dù đang sống giữa thời gian vướng bận
Vẫn dành riêng giây phút để tư duy
Ấm vòng tay trên khắp nẻo đường đi
Để cống hiến âm vần tàng kinh các .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]