KHÔ KHỐC MÀ CHỮ TÌNH ...
Lách lau trong nắng vươn lên
Cỏ may lãng đãng màu quên lạc loài
Đường thu dẫn lối dặm ngoài
Quan san se lạnh cảm hoài ý thơ
Không gian thẫm sắc hoang mơ
Màu tranh diễm lệ cạn bờ dấu yêu
Bên sườn gió nhạc tương tiêu
Bên sườn nắng nhuộm ít nhiều tư lương
Lối mòn hằn gót chân vương
Tiếng kêu đồng vọng giọt sương cơ hồ
Xuôi dòng gió lượn vi lô
Nắng lay mái tóc ướt khô ngọt mềm
Trải lòng ra khỏi hiên thềm
Gom thơ vào nắng êm đềm mây trôi
Nhạt xanh của một bầu trời
Ôm vòng tay lớn cho người gởi trao
Buồng tim dòng chữ cuộn trào
Tình thơ nồng ấm bay vào thiên niên .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]