Thứ Tư, 29 tháng 6, 2016
QUA ĐÈO BẢO LỘC ...
Bao lần rồi mình đã qua đây
Cứ nhớ giọt sương mãi nặng đầy
Se lạnh cảm hoài là vận tứ
Ấm nồng ghi chép xiết vòng tay
Ru cây tiếng gió cao nguyên ơi !
Sao mãi rét run sự gọi mời
Cửa ngõ sương mù ôm viễn phố
Đường về Đà Lạt lạnh ngàn khơi
Xuôi theo lối dốc rải màu thông
Cái dáng ngày xưa lấm bụi hồng
Giọt nhỏ làn sương nghe rả rích
Cung đèo Bảo Lộc trọn niềm mong
Mấy con đường đất đỏ bazan
Uốn éo lên cao dệt chặng đàng
Gót bước tồn sinh gìn thắng tích
Trăm năm còn lại một hành trang
Nhìn ra song cửa mượt màu xanh
Nà nuột đường tơ trong nắng hanh
Từng lúc nắng soi là rọi xuống
Dành cho khoảnh khắc vẽ tơ mành
Trải qua giây phút hướng ngang đèo
Ngồi ở bên nhau chỉ rối theo
Cái rối tơ lòng giờ xúc cảm
Lưng trời lằn mốc tỏ hương yêu .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]