BÊN NGOÀI THÀNH PHỐ MỘNG MƠ ...
Cứ nhớ làm sao nhớ mỏi mòn
Nắng gieo từng sợi lạc thần hôn
Mượt mềm màu nõn xanh vàng mộng
Gợn giữa buồng tim dao động hồn
Thấp xuống sườn đồi thăm thẳm xanh
Nhô ra mặt nước gốc xây thành
Phù sa vàng nhạt hoen hồ đọng
Đường cắt ngang triều nhỏ mỏng manh
Thứ lớp cần lao góc cạnh nhau
Ngoằn ngoèo đường đất gót đồng thau
Xạc xào hoa lá không gian vọng
Và nhạc ngàn thông rối ướt nhàu
Thảm cỏ hoa phơi sắc dại nào
Nắng soi mờ nhạt gió lao xao
Quê hương chấm phá êm đềm nét
Dìu dặt khôn nguôi tứ cuộn trào
Ở cuối dãy non lãng đãng sương
Dưới trời mây trắng trải tơ vương
Quần cư quê kiểng âm thầm quá
Bung vỡ đường ngôi giấc thụy tường
Mình đã mấy ngày giao cảm đây
Giọt sương Đà Lạt tím se rày
Cảnh quan giục giã hồn thơ gọi
Gót bước song hành tay nắm tay .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]