Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015
DÒNG SÔNG VÀ CON ĐƯỜNG .
Dòng sông cong bộ nhớ
Vực dậy một khung trời
Của tháng ngày muôn thuở
Không mai một khúc nôi
Cỏ hai bờ vươn ngát
Màu xanh của tháng ngày
Tiếng gió lay xào xạc
Âm thầm và rứt ray
Con đường cong định mệnh
Soi bùn đất phũ phàng
Nét cong đầy trìu mến
Vị muôn thuở không tan
Đồi hai bên thoải thấp
Còn sũng ướt lặng thầm
Sợi sương nhòa e ấp
Dìu dặt mãi trăm năm
Trời còn loang ánh nắng
Sự gượng bám muộn phiền
Chiều trên sông xa vắng
Cứ lãng đãng hương duyên
Chiều quê không náo nhiệt
Con đường đất ngậm ngùi
Bao nhiêu là tha thiết
Cạn tình thơ ngược xuôi .
KHOẢNH KHẮC BA KHAN .
Mây cuồn cuộn nõn bông và vũ tích
Đầy chân trời cái dáng ấy đi rong
Đoạn ngắn thôi bảy màu sắc cầu vồng
Chấm phá sắc trên toang tranh thủy mặc
Núi phiêu bồng theo dòng trôi khoan nhặt
Màu xanh cây đan dệt tự ngàn năm
Bóng sương loang hư cấu điệu tơ tằm
Làm bung vỡ sự ngậm ngùi nguồn cội
Ánh nắng gieo khúc tình đi vời vợi
Gió ru mềm trên lau lách vàng phai
Mặt hồ im lẳng lặng bóng hôm mai
Ở xa tít cơ hồ rơi nhân ảnh
Lặng im đi ngập hồn trong se lạnh
Mà ấm nồng hơi hướm của yêu đương
Ba Khan ơi ! một góc cạnh thụy tường
Luôn rả rích trong lòng khi chiêm ngưỡng
Giữa không gian giữa không thiền vô lượng
Ý thơ nồng rơi rụng nhụy tầm xuân
Mãi khôn nguôi giai điệu nối cung tuần
Bung vỡ chảy theo chiều dài dấu ái ...
Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015
DÒNG SÔNG CÒN ĐÓ ...
Phù sa màu đục mà trong
Buồng tim ký ức đáy lòng tuổi thơ
Hôm qua dòng chảy bây giờ
Bên con sông ngắn nhạt mờ bụi sương
Lúa thời con gái phấn hương
Màu xanh mái tóc vô thường đồng xanh
Bên bờ thệ ước em anh
Tiếng dầm câu quậy buông mành liễu tơ
Cây gie cành lá soi bờ
Tiếng vàng rơi lá hững hờ khôn nguôi
Nhà tranh năm tháng ngược xuôi
Nằm trong giềng mối ngậm ngùi lũy tre
Màu trời lịm tím hồn se
Gió bay ánh nắng ngại e đọng vào
Lưng trời vẳng tiếng lao xao
Tiếng riêng quê kiểng lạc vào tình thơ .
ĐAN THANH VÀ MỘC MẠC .
Nét đẹp quê ơi ! vị liệp phương
Buổi mai rắc nắng phấn son nhường
Hơi sương còn vướng nhòa hư ảo
Mà đẹp khôn nguôi giữa chặng đường
Bóng bụi tre già nghiêng ngả ngang
Nhành gai tơ tóc nốt cung đàn
Ru rong trong gió mềm giai điệu
Giềng mối ngàn xưa mãi muộn màng
Ao nước rào gai cỏ bám bu
Màu thâm phẳng lặng đứng im tù
Mà nghe hương nhụy thơm quê kiểng
Dù ở ngàn xa tít bụi mù
Lúa đã căng đầy gié hạt đang
Xạc xào trong gió vị muôn ngàn
Mái nhà tranh đứng trong kham khổ
Mà rất yên nhiên rất khẽ khàng
Bụi chuối vo ve tiếng lá bay
Ở trong lượn gió sớm mai này
Gần như tiếng thở trong tiềm thức
Gieo rắc ngọc ngà rắc ngất ngây
Lãng đãng là sương nắng rọi theo
Buổi mai lắng đọng những tơ thiều
Trời mây thấp xuống đưa hương nhụy
Bóng sắc quê mình tản mạn yêu .
Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015
BIỂN CỔ THẠCH - BÌNH THUẬN .
Ngồi bên bờ biển bên nhau
Thềm hiên Cổ Thạch xóa màu lương duyên
Màu xanh non nõn ngoan hiền
Nắng hong phong nhụy gió xuyên vào lòng
Lắng nghe tiếng nước ru rong
Êm êm lượn gió lặng trong vỗ thềm
Bóng mây cẩm thạch dịu mềm
Sà hôn mặt biển rắc thêm sắc màu
Đá ngàn năm đứng đồng thau
Từ xưa thiên cổ tằm dâu cơ hồ
Dấu hằn vật lý lô nhô
Đường cong còn lại hải hồ phôi pha
Nhớ về giây phút hôm qua
Cộng vào ánh nắng chan hòa tình thơ .
HÓNG GIÓ VÀ NGẮM BIỂN ...
Biển sáng màu xanh lớp sóng đưa
Ngàn trùng đuổi bắt lượn khoan thưa
Dệt đan phỉ thúy nền châu ngọc
Dưới bóng trời xanh ngát thoảng vừa
Thềm đá chao nghiêng dáng ngã nằm
Bóng cây văn vẻ của trăm năm
Màu râm đổ xuống ôm đường nét
Mái tóc xa khơi rõ dấu dằm
Nắng rọi hoa văn chấm phá thêm
Đường cong nhân ảnh trải êm đềm
Hồn ai xao xuyến đưa tầm mắt
Ra tận ngàn khơi phút dịu êm
Ở cuối đường ngôi nước thẫm xanh
Đôi bờ phân cách thẳng long lanh
Rõ từng giọt nắng bay hư ảo
Trời biển giao thoa dệt chỉ mành
Hòa với hình dung nhân ảnh mơ
Rắc gieo phong nhụy rõ đôi bờ
Buồng tim vạch nối vào vô thức
Chuyển ý nên vần kết tứ thơ .
CUỘC SỐNG AN LÀNH Ở MÙ CANG CHẢI .
Màu vàng Mù Cang Chải
Diễm ảo ruộng bậc thang
Trên nẻo đường quan tái
Đánh thức giấc mơ hoang
Một bức tranh hoành tráng
Cao ngất giữa đỉnh trời
Núi đồi sương loáng thoáng
Se lạnh phút đầy vơi
Bóng cây cao ru gió
Xào xạc trong lặng thầm
Nhà sàn riêng nơi đó
Vang vọng một hồi âm
Mái phong rêu mưa nắng
Trầm tư giữa đại ngàn
Bóng nương ngô xa vắng
Nhụy phảng phất tơ loan
Bước đi màu thổ cẩm
Hong sáng tính đặc thù
Bờ cỏ xanh non nõn
Đẫm ướt giọt hơi thu
Màu vàng Mù Cang Chải
Níu kéo gót chân mềm
Một ngày cùng dừng lại
Tình thơ của anh em .
NẮNG MAI Ở BẮC SƠN .
Góc cạnh thửa nét cần lao muôn thuở
Nên văn minh lúa nước đã khơi nguồn
Nắng m,ai vàng theo gió nhuộm qua truông
Để đan dệt thành thảm tranh thủy mặc
Sự im lặng dễ chừng là khuya khoắc
Mà khôn nguôi dòng chảy mật trong lòng
Bắc Sơn ơi ! cuộc sống của hằng mong
Cứ khắc khoải vai trò người du lữ
Dòng nước chảy vô hình dung tình tự
Những âm vần câm nín độ thăng hoa
Lúa màu vàng sưởi ấm nẻo đường xa
Hương nhụy mới vào buồng tim thảng hoặc
Màu xanh cây vo tròn trong đôi mắt
Lịm nhãn cầu làm rưng rức hồn thơ
Nhà cư dân rải rác nối đôi bờ
Lung linh gió âm thầm gieo hoài cảm
Sạch vành vai quan san đầy bụi bám
Bên hiên thềm nền nã sắc an sinh
Nhẹ bước chân rong ruổi của chúng mình
Mỗi gót bước nặng tình thơ phong nhụy
Núi bên trời sương loang màu kỳ bí
Trắng dòng mây rải rác khắp xa gần
Rớt rơi nhiều vào dòng chảy thanh tân
Hương buổi sáng mang chiều dài hoa mộng .
Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015
NHỮNG TẦNG THÁC TRẮNG ...
Suối ngàn rơi sợi pha lê
Châu Đại Dương ấy nẻo về cùng Châu
Đi vào thăm thẳm rừng sâu
Màu xanh dàn trải mái đầu pha sương
Bên thềm đá lớp vô thường
Phong rêu nhuộm sắc nắng sương phai mờ
Những tầng tháp trắng phau phau
Thì thầm tiếng của cơ cầu dòng trôi
Tầm nhìn hoang lạ xa xôi
Mẫu hình cây cỏ cuối trời biển xanh
Nắng soi từng giọt mong manh
Lung linh dòng nước liễu mành dáng thu
Tình thơ theo gót nhàn du
Bên thềm thác nước tiếng ru đại ngàn
Nghiêng kề hai mái sương loang
Âm vần gieo nặng cảm quan dặt dìu .
KHÔNG GIAN TĨNH LẶNG HÀI HÒA .
Bóng người du lữ ảo mờ
Bên hồ chấm phá huyền mơ chu kỳ
Đẩy lùi cuộc sống thịnh suy
Trải dài thanh thản bước đi phong hồ
Thu mùa sắc lá điểm tô
Úa vàng màu nhớ phân phô gót hài
Quanh hồ man mác liêu trai
Sắc cây tỉa sửa hôm mai vọng thầm
Khu rừng xanh bóng âm âm
Ru rong tiếng gió bổng trầm xa khơi
Nắng phai màu nhớ lưng trời
Nhuộm vàng nhạt sắc nín lời riêng thu
Cõi ngoài lỏng phím phiêu du
Bình yên trong sáng rắc cù hoa theo
Tình thơ nốt nhạc trĩ triêu
Thuần nhu thang bậc dặt dìu vòng tay .
MÙA ĐÔNG TUYẾT GIÁ ...
Tuyết phủ dầy màu trắng
Trên tất cả mô hình
Biến khung trời trĩu nặng
Không có sự tồn sinh
Trời đục ngầu xuống thấp
Rét lạnh kéo vạch dài
Sợi gió bay lất phất
Không chỉ đến riêng ai
Bóng cây như co cụm
Trong hơi gió lạnh se
Nắng hanh hao chọc thủng
Một thoáng thôi ngại e
Mặt hồ màu thâm tím
Như đứng lại dòng trôi
Tầm nhìn đang câm nín
Theo hơi lạnh xa xôi
Mùa đông gieo rét lạnh
Màu nắng phai ngập ngừng
Tử Cấm Thành cô quạnh
Mỗi gót bước rưng rưng .
MÙA THU TĨNH MỊCH .
Tĩnh mịch mùa thu giữa lặng thầm
Âm ba dìu dặt nhạt thanh âm
Im lìm dòng nước bên hồ đứng
Có gió đổi chiều gieo nín câm
Bờ cỏ vàng phơi nắng vấy vương
Màu hoa dại nở sắc buồn thương
Tơ rung nhẹ phím lay cành lá
Một phút khôn nguôi giữa chặng đường
Mái cổ chòi ngư vọng nguyệt xưa
Đứng bên hồ nước gió rong đùa
Dòng trôi phiên bản cùng lay động
Chiếc lá vàng thu lác đác khua
Cành lá sà theo để nắng lay
Nắng soi từng giọt nhỏ bay bay
Làm không gian động và loang lỗ
Những mẫu tư duy đã giải bày
Ở tận khu rừng tiếng vọng âm
Ngôn từ xao xác trải lâm thâm
Khẽ khàng trao đổi chân du lữ
Mờ tỏ không gian lắng bổng trầm
Nồng ấm vòng tay buổi trễ tràn
Sắc màu thu nhớ nặng vương mang
Tình thơ lắng sắc thu quan ngoại
Diễm lệ màu trời thu chứa chan .
TRÊN TOANG THỦY MẶC .
Dáng thông ấy của trăm năm thủy mặc
Đưa vào hồn những nét bút hàn lâm
Dưới trời mây làn trắng nhạt thăng trầm
Phiêu du mãi vào phương trời vô định
Núi đá đứng ánh nắng hôn trên đỉnh
Sáng dòng trôi từng đường dọc phân ngôi
Sự phong rêu quang hợp ánh mặt trời
Làm rưng rức nỗi lòng người viễn xứ
Ở tận xa nhạt mờ sương phiêu lữ
Thảm đại ngàn kéo vạch nối quan san
Cuối chân mây thành một vệt dầu loang
Sự kiều mị cung trầm mùa giao cảm
Phút giây này trải lòng ra gieo bám
Nhụy hương thầm gởi gấm hết tình thơ
Sự phân ngôi cho rõ nét đôi bờ
Mà hội tụ bên lưng trời diễm ảo
Tiếng lá kim xạc xào rơi vai áo
Giọt sương mờ se tím giữa buồng tim
Giữa không gian vằng vặc sự lặng im
Mà dào dạt cảm hoài qua quang cảnh .
GÓC NẮNG THIÊN NHIÊN ...
Là thôi một góc khung trời
Cứ âm thầm mãi dòng trôi cạn nguồn
Bình minh theo gió qua truông
Bóng thông cổ thụ tròn vuông cổ cầm
Bên vầng đá đứng trăm năm
Chắn che lối nắng dấu dằm thiên thu
Tơ trời gieo rắc vọng ru
Tiếng nghe từng giọt thoạt mù hơi sương
Nổi trôi mấy khúc tình trường
Bên thềm lạc cảnh thiên đường thời gian
Theo màu nắng nhẹ tơ loan
Nhạt phai bờ đá sắc vàng phấn gieo
Bầu trời mờ ảo tương tiêu
Hòa chung nốt nhạc tơ thiều vọng ngâm .
Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015
GỢI MỘT NỖI NIỀM ...
Âm thầm và lặng lẽ
Bến nước đã cuối chiều
Cái ngàn năm như thế
Cứ dạt dào cô liêu
Nỗi lòng đang dàn trải
Theo sóng gợn lăn tăn
Nhạt nhòa màu quan tái
Nát nhầu mối băn khoăn
Bên bóng cây mảnh khảnh
Dưới gió trời ngã nghiêng
Trong không gian hiu quạnh
Âm hưởng cõi không thiền
Bóng liễu buông làn tóc
Một chút gió tơ mành
Bóng màn đêm ngập lối
Giọt sương rơi long lanh
Bầu trời mây vây kín
Rẽ quạt rọi vầng dương
Khoảnh khắc chùng câm nín
Cả khung trời tơ vương
Nội tâm và nhân ảnh
Điểm hội tụ giao thoa
Bên dòng sông lấp lánh
Trôi nổi những âm ba .
LÀNG XÓM VIỆT NAM .
Nơi ấy là quê của nhớ thương
Lặng thầm tiềm ẩn nỗi buồn vương
Mỗi khi trở lại nhìn đồng lúa
Ngả sắc vàng bay nhụy phấn hương
Và có con đường chạy uốn cong
Lũy tre xào xạc gió ru rong
Hàng cau cao nghệu tàu vàng rũ
Một chút dư âm để mặn lòng
Ở cuối thôn làng bóng núi vơi
Nhạt mờ sương khói đứng xa khơi
Dưới trời mang sắc mây mờ đục
Biết mấy niềm riêng nín cạn lời
Có bóng thơ ngây dáng học trò
Má tròn bầu bĩnh mắt nai to
Con đường đi đến ngôi trường học
Như một hành trang kịp chuyến đò
Tất cả là quê anh thấy không ?
Ngàn năm đã vững một thành đồng
Ở trong tâm thức ngày xa xứ
Nặng trĩu nỗi niềm nỗi nhớ mong .
Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015
MÀU XANH TRỜI , BIỂN ...
Màu xanh của biển của trời
Của cây của nước mọc mời của nhau
Chân mây ở đấy đằng sau
Phân ngôi mỏng nhẹ xóa màu xa xôi
Sóng rong đan dệt tơ rơi
Khẽ khàng ôm cát nín lời không gian
Nắng soi nhè nhẹ rắc vàng
Lên từng cành lá chứa chan liễu hồ
Giọt mềm nốt nhạc phuy - lô
Bóng râm thềm đất họa đồ chân dung
Đường lên thang bậc đàn cung
Rộn ràng tiếng mối tơ chùng nhân sinh
Trời xanh biển nước riêng mình
Liễu xanh lớp áo hiên đình xa xưa
Hôm nay thảng hoặc mới vừa
Tiếng ru gọi nắng hương mùa tình thơ .
Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015
NẮNG TRONG MÙA TÂY BẮC .
Đường dốc lên cao nắng
Màu vàng thuở nguyên sinh
Khốc khô màu cỏ lặng
Gót lộ trình chông chênh
Bóng râm nhòa nghiêng đổ
Lay giọt nắng lung linh
Ngàn trùng bay làn gió
Rộn ràng tiếng ba sinh
Hoa trạng nguyên màu đỏ
Dưới nắng nóng hanh hao
Trong bụi lùm trong gió
Âm vang tiếng lao xao
Con đường đi hun hút
Bóng râm đổ nhạt nhòa
Đường bê tông khô khốc
Thẳng góc cạnh hôm qua
Núi chắn ngang đằng trước
Lồi lõm những bậc tầng
Nắng gieo từng gót bước
Màu sáng nhẹ trong ngần
Êm đềm miền Tây Bắc
Giữa cái nắng một ngày
Đưa tình thơ dìu dặt
Vào buồng tim đắm say .
SƯƠNG NHUỘM TRỜI CHIỀU .
Khoảnh khắc không gian bước lặng thầm
Hoàng hôn nhả ngọc vọng triều âm
Làn bay của gió nghe rưng rức
Giây phút lòng xao nốt cổ cầm
Những nét đường thi thuở hiếm hoi
Tiếng bay hoàng hạc rõ gương soi
Sắc chiều bãng lãng ru làn gió
Phấn bụi sương loang gót cảm hoài
Ngọn núi ngâm mình trong lớp sương
Bên kia rộn rã sắc Nghê Thường
Màu trời dịu ảo lòng se tím
Mặt nước chan hòa sợi khói sương
Những dáng cây đang đứng lạnh lùng
Gió se từng đợt mối tơ chùng
Tiếng rơi nhè nhẹ sương từng giọt
Khe khẽ âm thầm theo gió rung
Mái cổ lầu ơi , quá quạnh hiu !
Màu sương vây kín lạnh tương tiêu
Giấc mơ thủy mặc cài lên nóc
Bất giác buồng tim rắc ít nhiều
Nhiều ít tiếng lòng gửi lại đây
Phong thu quang cảnh để phơi bày
Chân chiều nhẹ bước theo vân ảnh
Thơ rót đằm đằm giọt đắm say .
GIỮA MIỀN BIỂN ĐẢO .
Ngoài khơi biển của Châu Âu
Kỳ hà vóc dáng nặng sâu gót hài
Mỏi mòn lớp đá hôm mai
Nếp phong rêu nhuộm quan hoài phiêu du
Cỏ xanh bu bám bờ thu
Mượt mềm trong nắng hư phù không gian
Sóng dồn từng lớp dầu loang
Vỗ thềm đá vọng tiếng ngàn gió bay
Giữa trời xanh ngọc vơi đầy
Nhẹ trôi từng đợt bóng mây bụi hồ
Tầm nhìn gieo rắc phân phô
Cái duyên thềm đảo điểm tô sắc màu
Một ngày gót bước bên nhau
Dưới trời trên nước mái đầu chao nghiêng .
.
THUNG LŨNG HỒ THU ...
Ở quận ấy cách xa đường thành phố
Dễ chừng như đã lên đến số ngàn
Nơi lặng thầm còn sót giọt sương loang
Cứ đẫm ướt thềm cỏ xanh nà nuột
Ngày nắng lên cả không gian mà mượt
Nét dịu mềm tơ sợi dệt đường đi
Hồ trong xanh trầm lắng giấc mơ khi
Cơn gió lạc lăn tăn trôi lượn sóng
Quần thể dân êm đềm trong cuộc sống
Bên thảm xanh mễ cốc vị hương mùa
Cụm cây rừng gió dạt động lua khua
Gợi khúc nhạc băng tần gieo cổ điển
Ngày đổ nắng sắc màu lưu liễu truyện
Ngồi trong khoang nghe gió lọt du thuyền
Nhìn bầu trời mây trắng nõn giao duyên
Cùng ngọc bích êm đềm khoe bản sắc
Đồi cỏ úa vàng thu im phăng phắc
Nắng phơi màu trong gió lượn lung linh
Tình thơ trao giây phút của riêng mình
Nơi đất khách luôn bàn tay vẫy gọi .
Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015
VẠCH NỐI TRỜI THU ...
Ru rong dòng nước mặt hồ
Bay làn khói sóng vi lô gió quần
Nắng gieo từng giọt trong ngần
Nhuộm phơi màu lá phong vân dấu hài
Hơi sương lãng đãng lạc loài
Trắng màu theo nắng phôi phai thu mùa
Êm đềm tiếng gió vẳng đưa
Lời ru của núi rừng vừa nắng lên
Trời cao vây kín bậc thềm
Bóng mây mỏng trắng bồng bềnh trôi xa
Đường về dạ lữ hôm qua
Nắng bình minh nhuộm bên tòa hiên mai
Gót chân mỏng kéo vệt dài
Qua miền non nước cảm hoài chân thu
Tịnh thiền ở cõi phong du
Hồn thơ dồn chứa bụi mù sương thơ .
BÌNH YÊN VÀ DIỄM LỆ .
Doi đất nhô ra nước
Cổ lầu tranh ỡm ờ
Trôi chiều dài tha thướt
Lãng mạn đọng hồn thơ
Cây đổi màu trong nắng
Lá vàng úa thu về
Gió rừng rong văng vẳng
Sương khói bay buốt tê
Lòng hồ màu phiên bản
Cả không gian chìm vào
Nắng rọi màu khuếch tán
Gợn sóng gió lao xao
Cỏ non phơi màu nõn
Thoai thoải gối sườn non
Bóng người đi nhàn tản
Trong nắng sương mỏi mòn
Núi rừng vây sương khói
Diễm sắc đẹp mùa thu
Màu nắng pha tê tái
Cuộc hành trình phiêu du
Nắng sương màu chói lọi
Tiềm tàng vị hương xa
Ở quê người quan tái
Tình thơ rót mặn mà .
SƯƠNG KHÓI TRỜI THU ...
Khói sóng sương mùa lãng đãng bay
Thu âm réo rắc gió rong ray
Mặt hồ tĩnh lặng êm ru nước
Chút nắng bình minh gieo đắm say
Lịm tím hồn thơ tím nhạt rừng
Thời gian khoảnh khắc đổ rưng rưng
Cái hơi thu lạnh rơi từng giọt
Tiếng khẽ khàng trôi vẳng ngập ngừng
Mái cổ lầu tranh đứng rất là
Nỗi niềm sót lại những âm ba
Bóng cây lơ đãng nhưng hồn hậu
Tơ sợi phiêu nhiên dệt lụa là
Nắng ở trên đầu từng sợi chia
Mỗi nơi góc cạnh nhỏ đầm đìa
Thu mùa ở xứ Hàn quê lạnh
Tĩnh mịch như là canh khắc khuya
Tay bắt niềm vui giữa cõi ngoài
Buồng tim rạng rỡ ánh gương soi
Bên hồ sương khói phơi hồn nắng
Giây phút tình thơ nặng cảm hoài .
BỒNG LAI ÂU CŨNG THẾ .
Đầu ngả vào vai tình hẹn tình
Hai màu tóc trắng phủ đài kinh
Khu rừng diễm bóng bên dòng nước
Tiên cảnh là đây giữa lộ trình
Rất lạnh mùa thu ở xứ Hàn
Sắc màu cây lá nhuộm quan san
Phiêu du cuộc lữ qua màu nắng
Tình tự khôn nguôi khúc trễ tràn
Bóng mái cổ lầu lay sắc tranh
Ngày xưa vọng nguyệt dưới dòng xanh
Trang đài anh kiệt gieo vuông vải
Còn ấm vòng tay mối chỉ mành
Và nước bình yên gom bóng cây
Vào trong tận đáy để hôm nay
Cả vùng nín thở nghe hương vị
Của sắc thu tàn ru đắm say
Đầu ngả vào vai lòng hẹn lòng
Vời xa Tổ quốc đếm và đong
Phút giây Trang Tử mơ thành bướm
Em với anh cùng vui ruổi rong .
Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015
HOÀNG HÔN VÙNG SÔNG NƯỚC ĐỒNG THÁP .
Chiều âm thầm Đồng Tháp
Miền sông nước trăm năm
Thảm hoàng hôn thực vật
Thẫm bóng và ướt đằm
Áng mây chiều chằng chịt
Chút màu vàng thiền tu
Tận chân trời xa tít
Dòng sông trôi cuối thu
Bóng cây chiều lặng lẽ
Phiên bản xuống tơ rong
Cùng sắc mây văn vẻ
Mực đã rơi thành dòng
Tâm tình chiều lãng mạn
Tiềm tàng những ý thơ
Hai buồng tim khuếch tán
Thơm hương vị môi mơ
Giữ bóng chiều Đồng Tháp
Trải lòng ra sáng soi
Bên dòng sông ấm áp
Trong khoang thuyền cảm hoài .
NÉT ĐẸP CỔ TRANG .
Ấm nồng giây phút ấy chao ôi !
Sắc xưa lạc lỏng cạn bao lời
Vào từng trang viết tình thơ để ...
Ghi đậm vào tim những khúc nôi
Những khúc nôi kia ấm dĩ kiều
Qua dòng nước chảy nhạt tương tiêu
Nắng hoe màu nhớ cài lên tóc
Ngào ngạt hôn môi khoảnh khắc chiều
Cây đứng hai bên dòng nối dòng
Đá hòn nhạt xám cỏ xanh rong
Xác xao tiếng lá ru mòn mỏi
Nghe lạnh hơi sương phút chạnh lòng
Khe khẽ mà thôi cuộc gởi trao
Âm thanh khuếch tán đọng lao xao
Vào trong tâm thức hòa theo nắng
Rất nhẹ mà như rất cuộn trào
Mái tóc âm thầm thuở cổ trang
Nhắn nhe tình khúc một cung đàn
Giai nhân tài tử xa hò hẹn
Lương tể minh quân dệt quế loan
Màu trắng của cầu điểm xuyết thơ
Đường cong tự cổ nối đôi bờ
Bàn tay giữ chặt hiên thềm cũ
Giọt mật ân tình ngọt giấc mơ .
HOÀNG HÔN Ở KHUZHIR , NGA .
Hoàng hôn ở xứ bạch dương
Dòng sông đặc quánh màu tương tư chiều
Lạc hà rơi rụng cô liêu
Vào trong lòng nước mĩ miều buốt tê
Sớm hôm gót bước chân về
Mùa thu còn lại hẹn thề khôn nguôi
Con đường đã lắm ngược xuôi
Men theo triền núi ngậm ngùi chiều Nga
Cuối trời mây mỏng chân xa
Cũng trong giới hạn lạc hà lãng du
Phân ngôi bờ nước đặc thù
Sự im lặng để nhụy cù hoa theo
Bóng cây dáng đứng gieo neo
Gót chân chiều đổ tơ thiều lá ru
Tận miền cát lạnh vào thu
Tình thơ gieo rắc thiền tu cõi chiều .
THẢO NGUYÊN XANH MÀU THU MUỘN .
Nắng rơi rụng cái màu vàng mờ ảo
Bóng râm mây chấm phá nét kiêu kỳ
Suốt một ngày dìu dặt gót chân đi
Không nhàm chán trước không gian ngọt mật
Cây hồn hậu những hình hài chân chất
Ru rong thầm theo lượn gió phiêu du
Thềm cỏ non vàng mỏng nắng mùa thu
Sự rưng rức no lòng trong khoảnh khắc
Nhà nông trang lặng thầm và phăng phắc
Quay tầm nhìn ra hướng suối vo ve
Mây trên cao vầng trắng trải ngại e
Trời ngọc bích sáng trong theo ánh nắng
Núi đá đứng trầm tư quang hợp thẳng
Mốc meo màu mưa gió với nắng sương
Chút màu xanh bu bám nét dị thường
Nằm trong nắng ơ hờ mà diễm ảo
Đứng bên nhau nắng ấm nồng vai áo
Dòng tình thơ bỗng chốc đã đong đầy
Giao cảm nhau tròn trịa một vòng tay
Thanh thản phút trước hiên thềm lạc cảnh .
Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015
MẸ CỦA QUÊ HƯƠNG ...
Mẹ của mình thuở ấy
Nét lam lũ cần lao
Mỗi lần mơ mới thấy
Bao sóng lệ tuôn trào
Quang gánh xưa như thể
Bây giờ ở trên vai
Đường băng qua đèo ải
Gót chân trần hôm mai
Nón quê hương màu nhuộm
Nắng gió với mưa sương
Trải qua bao tình huống
Vẫn đẹp giữa vô thường
Rũ mềm màu hoa súng
Năm tháng nặng bờ vai
Vỡ òa trong thúng mủng
Một niềm vui kéo dài
Vàng ươm bông đồng lúa
Hoa cỏ dại bên đường
Bóng trẻ thơ tơ lụa
Tiếng cười nghe thân thương
Buổi chợ riêng của mẹ
Dưới nắng nhẹ ấm nồng
Cuộc đời đầy dâu bể
Mà dáng mẹ thiền không .
Ở ẨN ?
Có phải là đây cuộc ẩn thiền ?
Để tìm lạc cảnh giữa thiên nhiên
Lều tranh riêng cõi phơi niềm cảm
Tuế nguyệt lắng trầm mộng Trích Tiên
Bên một bờ hồ màu nước xanh
Rong rêu năm tháng liễu buông mành
Chiếc cầu nho nhỏ qua dòng chảy
Hai bóng đèn soi sợi mỏng manh
Và cả khu rừng xanh sắc cây
Lao xao tiếng gió gạn vơi đầy
Hồn ai mở cửa ngày đưa khách
Cùng tiếng then cài vọng đó đây
Đứng để nhìn thôi khoảnh khắc trôi
Mà sao dồn ứ những bồi hồi
Chân như gieo rắc mùa kinh điển
Văng vẳng bổng trầm mái Thụy Thôi .
ĐẬM NÉT CHÂN QUÊ ...
Đây hình ảnh của chiều xa văn hiến
Ở cung thềm lạc lỏng đến khôn nguôi
Gót chân đi tràn ngập những giờ vui
Trong khoảnh khắc bỗng nghẹn ngào trăn trở
Mái tranh lợp gió bay từng hơi thở
Nghe trầm tư trong ấy vị hương thầm
Chạnh thấy lòng trở lại tuổi cài trâm
Quê của mẹ êm đềm bay rơm rạ
Giàn bầu non cái nét quê chấm phá
Buổi nắng về ong bướm lượn vo ve
Bên bờ ao cỏ vướng những trưa hè
Trầm tích mãi tiếng võng đưa ký ức
Bóng súng đỏ vươn tầm cao thao thức
Làm khôn nguôi trong ấy xiết bao tình
Giữa một ngày gõ nhịp gót đài kinh
Mà lắng xuống giữa bụi mờ nhân ảnh
Trong hiện thực xô bồ qua bối cảnh
Vẫn êm đềm biết mấy vị quê ơi !
Cùng viết lên nắn nót mấy dòng thôi
Để còn lại mô hình chân thiện mỹ .
TRONG LÀNH ...
Bóng cây đổ xuống thềm xanh
Nõn non màu cỏ gập ghềnh bước đi
Bên dòng nước ấy cố tri
Lặng im màu phẳng thầm thì nắng gieo
Liễu mành chiếc ghế tương tiêu
Nắng soi biết mấy tơ thiều thời gian
Cuối thu gượng bám sắc vàng
Rưng rưng khoảnh khắc tơ đan lặng thầm
Xạc xào cây gió hòa âm
Cành cây ngã nốt la trầm thủy tranh
Sắc rêu bu bám màu xanh
Ru đưa màu nắng long lanh giọt mùa
Trời xanh mây trắng xa đưa
Đường ngôi chấm phá nhạt thưa bổng trầm
Dưới tàng cây của trăm năm
Tình thơ ghép vận con tằm nhả tơ .
Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015
ĐỀN VÀNG BÊN HỒ NƯỚC ( KYOTO ) .
Đền Vàng dưới ánh thái dương
Mùa thu phong nguyệt cung đường gấm hoa
Cành thông buông dáng la đà
Linh hồn liễu truyện hôm qua bây giờ
Bên hồ dưới ánh thu mơ
Đền Vàng nơi ấy cuộc cờ thịnh suy
Nắng soi rừng núi mỗi khi
Tình thu xào xạc bước đi lặng thầm
Mặt hồ nước phẳng xa xăm
Bóng cây bóng của trăm năm phụng thờ
Gió lay tóc sợi lơ thơ
Màu thông rắc giọt bên bờ hồ thiêng
Giữa ngày nắng trải bình yên
Tình thơ giao cảm tơ duyên vơi đầy
Cuối đường giây phút đắm say
Bên hồ trầm mặc vòng tay bụi hồ .
ĐƯỜNG BAY TRẮNG MÙA DI TRÚ ...
Trắng đường bay di trú
Một giai điệu ngọt mềm
Trải ngang qua chiều gió
Xao xác tiếng tơ êm
Bên rừng cây trút lá
Sũng ướt giọt tuyết phơi
Vẳng đưa lời hoang lạ
Nắng soi sắc cuối trời
Dưới thềm tuyết phơi trắng
Le lói sợi nắng soi
Cả không gian trũng nặng
Phong thu tính cảm hoài
Bầu trời cao tím ngắt
Buốt lạnh đuổi đường bay
Cánh thiên nga dìu dặt
Đường di trú vơi đầy .
THU VỀ HỒ NHẬT NGUYỆT .
Lá phong đổi sắc chuyển vào thu
Cúi xuống dòng soi tính thẩm phù
Trong nắng vàng bay theo gió lượn
Không gian vẫy gọi khách nhàn du
Nằm quanh nơi ấy những khu rừng
Xào xạc muôn đời một biểu trưng
Có suối vo ve dòng mật rót
Lặng se nơi ấy mấy cung tuần
Cổ lầu dáng tháp đứng bên hồ
Cửa đóng then cài nắng điểm tô
Sắc ngói màu đen thiên cổ tại
Chìm vào đáy nước lắng hư vô
Đến đây tọa độ hạ đường bay
Đảo Quốc Đài Loan dệt nặng đầy
Những gấm những hoa tình kết hợp
Thêm hồng tình khúc ấm vòng tay .
GIỮA ĐỈNH PHÙ VÂN .
Còn đây muôn thuở khôn nguôi
Ở trong cõi thế buồn vui mấy là
Gót chân không ngại chiều xa
Đi theo cát bụi dặm qua đường về
Lặng nhìn phong cảnh buốt tê
Lưng trời giọt nắng hẹn thề nhạt phơi
Rong rêu năm tháng xa khơi
Hằn lên kẽ núi nín lời không gian
Bóng cây lay động gió ngàn
Nét yên nhiên ấy thu sang đông vào
Đường cong nét mực tiêu dao
Tựa trang thủy mặc vẫy chào thiên niên
Trắng mây ôm núi tịnh thiền
Dặm xa dàn trải một phiên khúc trời
Ngày về giấy trải thơ rơi
Đầy trang tình viết những lời phong thu
Trời xanh cao ngất hư phù
Rắc gieo giọt lạnh nhụy cù hoa bay
Se lòng giữa cảnh hôm nay
Đường tranh kiều mị vơi đầy tình thơ .
BUỔI CHIỀU MÂY THẤP XUỐNG .
Cây dứa dại dáng hàn lâm chấm phá
Làm không gian rưng rức nghẹn dòng tơ
Vầng dương soi mờ tỏ xóa đôi bờ
Lượn sóng chạy mỏi mòn ôm thềm cát
Mây vũ tích theo gió đưa tản lạc
Hạ thấp vần lắng đọng những suy tư
Bầu trời xanh mây cao nhạt chân như
Chút ánh sáng màu lạc hà phơi gió
Thềm cát thẫm bóng đêm về bung vỡ
Sự lặng im tăng phong cảnh không thiền
Lau lách nhòa trong bóng tối ưu phiền
Sự nức nở khi thời gian giao điểm
Gió ru rong tiếng lá reo giấu diếm
Khẽ khàng thôi tóc dứa dại tơ ru
Buổi chiều đang lắng gió buổi chiều thu
Cho phong cảnh êm đềm lòng thanh thản .
Thứ Ba, 17 tháng 11, 2015
ĐÊM TRĂNG YÊN TĨNH ...
Bầu trời trăng đổ bóng tròn
Dáng chàng Cuội đứng sắt son một thời
Bên vầng mây trắng chơi vơi
Cả không gian lặng nín lời trần gian
Tiếng chim vỗ cánh khẽ khàng
Cành cây rung nhẹ trễ tràn dòng thu
Gió miền xa lại vi vu
Hơi sương lịm tím mịt mù xa khơi
Đường cong nặng gót chân đời
Hai bên bờ cỏ tiếng rơi canh dài
Đồi xanh cỏ vướng dấu hài
Những ngày rong ruổi nhạt phai ít nhiều
Đỉnh đồi cây đứng hoang liêu
Sự im ghẻ lạnh cuộc phiêu sinh này
Đêm về rắc gió tơ bay
Tơ sương giọt giọt đắm say hương tình
Xóa nhòa cảnh cuộc ba sinh
Giữa đêm trăng tỏa bóng mình cùng nhau .
RƠI RỚT CHIỀU THU ...
Thu mùa vàng sắc gieo nhung nhớ
Dìu dặt bước chân nặng cảm hoài
Tiếng lá trở mình như tiếng thở
Khẽ khàng theo gió rụng hôm mai
Võ vàng bến nước nhàu lau lách
Hiu hắt dòng trôi buổi cuối chiều
Núi chắn chân non mây rả rích
Cạn nguồn thêu dệt nỗi buồn hiu
Vầng dương buông sắc vàng eo óc
Lặn xuống dòng trôi kéo bóng mây
Suốt quãng không gian trong suốt ngọc
Gió rong từng đợt rét hây hây
Lá cành chảy xuống màu sương ướt
Những lá vàng rung trút bẽ bàng
Vào giữa dòng chiều bay nhạc khúc
Dễ chừng đan dệt mối tình đang
Hòa lòng vào với chiều thu sắc
Để ấm trang tình phút lữ du
Giây phút sáng trong và lặng bặt
Tiếng lòng réo rắt khúc vi vu .
TRĂNG RẰM BÊN THÁP CỔ ...
Tháp trăm năm đứng nơi đó
Niềm tư lương của thăng trầm
Ánh đèn màu đang soi rõ
Những đường nét cổ xa xăm
Kinh đô này là ánh sáng
Hoa lệ gởi đến trần gian
Từng giọt châu đêm tỏ rạng
Bên ánh trăng tỏa độ rằm
Đêm phồn hoa mà phố vắng
Rộn rã rơi những bàn chân
Khẽ khàng đi trong im lặng
Từng tiếng vang vang trong ngần
Không có ánh sao lấp lánh
Vì màu vàng đã sáng soi
Màu nhạt nâu dày trĩu nặng
Chuyên chở những mảnh tình hoài
Mở hồn ra và đón đợi
Tiếng nhạc vọng đêm Pari
Tình thơ qua miền diệu vợi
Âm thầm soi bóng người đi .
ĐƯỜNG CONG QUÊ MẸ ...
Đường cong của thuở nguyên sinh
Nắng phai màu nhớ hiên đình xa xưa
Ruộng xanh màu nõn gió đưa
Chạy từng lượn sóng nhặt thưa họa hoằn
Bên sườn núi đá lăn tăn
Bóng cây bu bám nếp hằn trăm năm
Gót chân bày tỏ xa xăm
Tiếng nghe như ngọc thì thầm trong môi
Bóng râm cây đổ khúc nôi
Trầm tư ruộng lúa bồi hồi gió lay
Trên cao trời trải làn mây
Trôi đi lờ lửng đắm say tâm hồn
Sợi sương lạc lỏng vẫn còn
Tím se hoang lạnh mỏi mòn đó đây
Nắng lên nhìn rõ phút giây
Đường cong quê mẹ vơi đầy tình thơ .
HOA BÊN DÒNG THÁC ...
Hoa dại hồng vươn lên trong nắng nhạt
Như thì thầm vẫy gọi khách nhàn du
Một chút riêng dành lại buổi tàn thu
Bên dòng suối tư tình phơi lụa trắng
Tầng bậc đá của trăm năm thề hẹn
Nắng ưu phiền hoang phế nhuộm rong rêu
Dạng lá kim cây lay động tương tiêu
Trong gió nhẹ gợi tình thu man mác
Cỏ lách lau bên thềm ru xào xạc
Tiếng khô mềm hiệu ứng những ngày thu
Tròn không gian sự diễm lệ thiền tu
Rưng rức chảy tiếng tơ lòng diệu vợi
Ngày mong mỏi mở vòng tay đón đợi
Nhịp tình thơ hoằng hóa giữa mây ngàn
Gót chân về thời khắc vết dầu loang
Đã thể hiện qua biết bao non nước
Nghe tiếng suối nhẹ nhàng dòng trải mượt
Trắng trong lòng dành trọn để riêng trao
Mây trên trời mỏng cánh đợt nghiêng chao
Che ánh nắng hai buồng tim rộn rã
Đất của khách ở nơi này xa lạ
Ngọt ân tình từng âm vận ru rong
Mái kề nhau bày tỏ những hằng mong
Hương hoa dại khẽ khàng rơi trên tóc .
Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015
MÀU XANH TRẠI MÁT BUỔI MAI .
Rung rinh lay động đường ray
Bên kia Trại Mát bên này Thái Phiên
Nhớ ngày gởi gấm tơ duyên
Sân ga còn đọng ưu phiền diễm xưa
Bây giờ gót bước đong đưa
Màu xanh còn đó hương mùa vẫn xanh
Ấm vòng tay của em anh
Theo đường ray cũ trong lành đắm say
Rung rinh lay động đường ray
Ngày xưa áo trắng hôm nay tóc màu
Êm đềm ngày tháng bên nhau
Gót chân phiêu lữ hương cau vị trầu
Màu xanh Trại Mát tằm dâu
Gót chân dừng lại trên đầu nắng mai
Lạnh màu sương sũng gót hài
Mà tim ấm áp cảm hoài tình thơ .
HỒ TUYỀN LÂM SŨNG ƯỚT SƯƠNG .
Gót bước tình ơi cứ dặt dìu
Ấm nồng giây phút rót tương tiêu
Bờ non cỏ mượt vàng mơ mộng
Em với anh đi giữa sóng triều
Triều sóng ái ân ngọt vị mà
Êm đềm trôi chảy gót chân xa
Bên bờ đất lạnh bazan sắc
Hơi nước bay lên gởi đậm đà
Lạnh nhịp cầu qua tay nắm tay
Se se vị lạnh tưởng hơi may
Của ngày rong ruổi xưa còn lại
Rưng rức khôn nguôi giữa cõi này
Ba bóng thông xưa đứng lạnh lùng
Chút màu sương mỏng mối tơ chùng
Tiếng reo trầm lắng bay theo gió
_ Quên hết đi rồi mộng đỉnh chung _
Chung đỉnh làm gì giữa phút giây
Ấm bàn tay siết một vòng tay
Giữa sương se lạnh Tuyền Lâm mộng
Đà Lạt bây giờ giữa cõi mây
Gởi gấm tình thơ đến viễn phương
Không gian riêng để ướp tơ vương
Những ngày du lữ cao nguyên lạnh
Giao cảm buồng tim - giấc thụy tường .
ĐÀ LẠT HUYỀN ẢO ...
Trên cao nguyên
Sương mờ phủ
Đà Lạt ngủ
Giấc miên trường
Nắng tơ vương
Vàng ướp mộng
Gió lay động
Bay khẽ khàng
Thông tơ loan
Nốt la thứ
Mùa du lữ
Ấm vòng tay
Sợi tơ bay
Màu của nắng
Trong im lặng
Giọt pha lê
Đồi hoang mê
Sương ôm ấp
Cỏ non thấp
Sũng ướt màu
Trời trên cao
Ngọc phỉ thúy
Gieo kiều mị
Cả không gian
Thơ đi hoang
Tình dìu dặt
Trong tầm mắt
Lặng giao nhau
Ở đằng sau
Thềm Đà Lạt
Lòng man mác
Rót âm vần .
CÒN ĐÓ MÀU NẮNG MALTA - ĐỊA TRUNG HẢI .
Đã từng có cuộc qua phân đẫm lệ
Quê hương này vẫn tồn tại đường ngôi
Di sản xưa từng khúc chiết bồi hồi
Theo gót bước những thăng trầm lịch sử
Nắng chiều nhuộm lên sắc màu hoài cổ
Nét đan thanh mà kiều mị giai tầng
Nhọn tháp cao như xẻ dọc phong vân
Để tình tự nghiễm nhiên từng khoảnh khắc
Tiếng lạc ngựa dư âm vào khuya khoắc
Trên ngọn đồi thoai thoải gió ngàn phương
Bên dòng trôi đan dệt sóng tiêu tương
Làm rưng rức mỗi lòng ai ướp mộng
Bờ đá trắng im lìm gieo sự sống
Cây hoang mờ ánh nắng quái chiều hôm
Bến thần giao cách cảm ngát mùi thơm
Trong hơi gió êm đềm nghe từng giọt
Mây xuống thấp như dòng tơ ai rót
Dưới khung trời còn bám chút màu xanh
Thuyền đi qua chuyên chở lúc em anh
Và cả lúc tình thơ loang biển mặn
Vạn dặm xa đi tìm hương vị nắng
Của mùa đông đang ấm áp riêng tư
Trong vành môi giao cảm sắc chân như
Cạn nguồn chảy qua không gian vị ngọt .
GÓC ĐẸP Á CĂN ĐÌNH .
Chiếc cầu dẫn đến Địa Đàng
Giữa dòng nước chảy phân ngang đôi bờ
Màu xanh cây lá hoang mơ
Bên này màu nõn nắng mờ lãng du
Trời xanh mây trải hư phù
Rắc gieo những khúc tình ru dặm ngàn
Dường nghe có tiếng rộn ràng
Bên bờ dòng chảy cung đàn nhân sinh
Gió rong sóng vỗ hiên đình
Gót chân viễn xứ lộ trình cảm giao
Hẹn thề con nước lao xao
Tình thơ lắng đọng cuộn trào ái ân
Không gian , tình cảm trong ngần
Phun châu nhả ngọc âm vần hồn nhiên .
NHÀ THỜ ĐỨNG GIỮA HỒ .
Cù lao từ thuở phục hưng
Lâu đài cổ kính xếp từng nếp son
Cát phong màu trắng mỏi mòn
Bóng cây thi thoảng sinh tồn trăm năm
Trầm tư vào nước ướt đằm
Đỉnh cao tuyết xóa dấu dằm thời gian
Dưới trời mây kéo tơ loang
Những cơn gió thổi mơn man giọt mùa
Bên kia tiếng vẳng xa đưa
Rì rào âm vọng nhặt thưa lá rừng
Rộn ràng gót bước nhân quần
Bến xưa lều bạt rưng rưng giọt thềm
Đỉnh cao mái ngói non êm
Cửa im ỉm đóng êm đềm lạnh se
Bên dòng nước chảy vo ve
Tình thơ viễn xứ lắng nghe đáy hồn .
Lâu đài cổ kính xếp từng nếp son
Cát phong màu trắng mỏi mòn
Bóng cây thi thoảng sinh tồn trăm năm
Trầm tư vào nước ướt đằm
Đỉnh cao tuyết xóa dấu dằm thời gian
Dưới trời mây kéo tơ loang
Những cơn gió thổi mơn man giọt mùa
Bên kia tiếng vẳng xa đưa
Rì rào âm vọng nhặt thưa lá rừng
Rộn ràng gót bước nhân quần
Bến xưa lều bạt rưng rưng giọt thềm
Đỉnh cao mái ngói non êm
Cửa im ỉm đóng êm đềm lạnh se
Bên dòng nước chảy vo ve
Tình thơ viễn xứ lắng nghe đáy hồn .
NGỌN ĐỒI XANH MƯỚT - HÒA BÌNH .
Màu thu mượt trải xanh non đồi lặng
Cả không gian Tây Bắc giọt thu mùa
Trong tầm nhìn dường nghe gió lua khua
Một giai điệu ấm nồng muôn thuở gọi
Con đường nhỏ xuyên qua như muốn nói
Từ cạn nguồn hằn dấu những bàn chân
Sự cần lao còn ở đấy bậc tầng
Lối cày bộ mang chiều dài non nước
Cây lẻ loi trải màu thu óng mượt
Gió ru đưa sự xào xạc mơ hồ
Cuối chân trời những đồi thấp lô nhô
Làn sương mỏng tơ ru hồn se lạnh
Trời thấp xuống đùn chặt mây màu trắng
Làm nắng râm từng quãng đứt nát nhàu
Mở lòng ra đón từng đợt nối nhau
Cơn gió thổi làm tình thơ nối nhịp .
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)