LÁ VÀNG RƠI ... Nhẹ nắng thu về vạn lá rơi Như đang dìu dặt một khung trời Con đường vắng bóng người qua lại Bên góc cây già yên thổ ngơi Mầu nắng hanh hao gợi nhớ về ... Những mùa thu trước tím hoang mê Đời người mỏng mảnh như thân lá Rơi rụng bên đường lạnh tái tê Một chút mà thôi để ngậm ngùi Góc trời lạnh gió lạnh khôn nguôi Se se vương mãi dường hư ảo Mà tưởng như dòng nước chảy xuôi Ánh nắng chạy theo cuối chặng đường Lá vàng reo rắc những tơ vương Lối đi chừng đã đang phong tỏa Cho những vần thơ kín bốn phương Cái đẹp trời thu ... sũng ướt buồn ! Khẽ khàng tiếng lá chảy qua truông Biết bao đường nét và cung bậc Kết một mầu thu vẹn lớp tuồng Nghe gió se lòng trong nắng phơi Không gian tĩnh lặng tiếng đầy vơi Hồi chuông thu tịnh hòa trong gió Như đọng vào tim gọi thế đời Gởi gấm vào đây hỏi với thu Ngàn năm sao mãi cứ phiêu du Cái mầu nắng nhẹ rơi vàng lá Để lại bên trời tiếng vọng ru . |
Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]