Thứ Ba, 31 tháng 1, 2017

ĐÊM Ở SÔNG HÀN .

Dòng sông Hàn của màn đêm
Ánh đèn vây phủ bậc thềm Néon
Nhịp cầu qua giữa dòng sông
Trở thành huyền thoại vân mồng vòng quay
Nghe con nước chảy tơ bay
Mang đi ánh sáng làm say tầm nhìn
Cuối trời màu nhạt hoa sim
Hôn lên mặt nước nổi chìm thuyền trôi
Con đường đi đến xa xôi
Màu hoa rực rỡ dáng ngồi của xuân
Mây trời thấp xuống rưng rưng
Ấp ôm thành phố không ngừng âm thanh
Lặng im mà rất tơ mành
Dòng sông Hàn của yến anh dặm ngàn .


ĐẢO NGỌC PHÚ QUỐC .

Cánh cung bờ nước xanh non
Ôm thềm cát trắng gọi hồn tha nhân
Xóm làng cắt bóng phù vân
Nắng xuân nhuộm sắc tảo tần hanh hong
Đá nằm phơi nắng gió rong
Thoảng nghe tiếng vỗ sóng vòng cánh cung
Bóng cây xanh gió nhẹ rung
Chao nghiêng cành lá chập chùng sắc gieo
Cây dừa dáng đứng tương tiêu
Ngả theo lượn gió xuôi chiều nhẹ êm
Mây trôi trắng sắc hòa êm
Cảnh trời Đảo Ngọc mượt mềm vào xuân
Bên bờ biển tắm lắng chừng
Tiếng con tim gọi buổi dừng chân - yêu .
NÚI ĐÔI .

Nắng vỡ ngày xuân vỡ Núi Đôi
Màu vàng nhũ mượt sợi tơ rơi
Không gian lắng đọng như dòng mật
Chảy xiết vào xa tận cuối trời

Trên một cung đường đất phẳng phiu
Bên đường bên ruộng lặng tương tiêu
Buổi mai còn lạc sương se lạnh
Lãng đãng gần xa những lượn triều

Góc cạnh ruộng nương của tảo tần
Ngoằn ngoèo đường vẽ nét thanh tân
Xanh vàng chấm phá toang màu nắng
Điểm xuyết khôn nguôi sắc cúc tần

Một xóm nhà bên ruộng dựa lưng
Bụi tre hàng chuối đứng rưng rưng
Tiếng lay cành lá nghe xào xạc
Im lặng hong lên nắng ngập ngừng

Chạnh nhớ bài thơ xưa Núi Đôi
Hôm nay đứng lại để bồi hồi
Cái hồn thi lữ đan vào gió
Gởi lại từng câu tải Núi Đôi .
XUÂN HIỂU SÀI GÒN .

Xuân hiểu Sài Gòn màu vắt trong
Se soi góc cạnh ấm trong lòng
Niềm vui thảng hoặc từng gang tấc
Đọng lại đôi bờ để đếm đong

Đủ sắc màu theo nhịp ái ân
Đường cong góc cạnh nối thang tầng
Bến Thành khu chợ là lằn mốc
Của một chiều dài cổ cách tân

Rải rác màu xanh của cỏ cây
Công trường nơi đó đẹp vòng xoay
Dáng người con gái xưa hồn hậu
Rộn tiếng can trường khắp đó đây

Ánh nắng dường như e lệ màu
Bình minh dàn trải sợi tơ châu
Chan hòa lên khắp khung thành phố
Đèn muộn chưa phai nét nát nhàu

Khởi một ngày vui để tiếp theo
Từng trang vạch nối diễm trang chiều
Thăng hoa cuộc sống thời bình trị
Xuân hiểu Sài Gòn sắc chỉ thêu .

GIỮA CÕI MÊNH MANG .

Vầng dương tròn trĩnh vàng non
Lưng trời lắng đọng tâm hồn nơi đây
Nhớ mong những tưởng vơi đầy
Gởi vào con nước xa bay về trùng
Cuối con đường ấy cầm chung
Gót chân dừng lại tao phùng khúc nôi
Gió đưa tiếng của dầm bơi
Lạc loài ở tận phương trời xa xa
Vầng dương chìm nước thêu hoa
Lối đi tơ sợi âm ba sóng về
Bên kia bờ cõi hoang mê
Êm đềm giữ mãi hẹn thề ngày nao
Thoáng nghe tiếng nước xôn xao
Dầm bơi rộn rã điệu chào ngày xuân .


XANH MIỀN SÔNG NƯỚC .

Ở đây sông nước xanh trôi
Vi vu mấy ngọn sương đồi lạnh se
Bóng cây nằm đó vo ve
Khẽ khàng âm khúc xa nghe thầm thì
Chiếc xuồng nhỏ bạn cố tri
Tháng ngày tần tảo từ khi xa nào
Dầm bơi quậy nước lao xao
Bóng mây phiên bản cuộn trào dòng trôi
Đỉnh trời vời vợi xa trôi
Điểm mây mỏng trắng khúc nôi dặm ngàn
Cung đường khai lối quan san
Miền Tây non nước tràng giang cõi bờ
Ngày xuân luyến kết tình thơ
Ấm nồng dòng máu nặng tờ hoa tiên
Gởi trao vẹn một ước nguyền
Hai bờ tri thức thành phiên khúc lòng .

KHOẢNG TRỜI BÌNH LẶNG .

Yên bình như thể thiên niên
Màu xanh cây lá am thiền thời gian
Ở đây từ thuở hồng hoang
Đá màu cổ thạch nhung trang cung thềm
Dòng trôi như dải lụa mềm
Lặng thầm phiên bản hòa thêm gót hài
Du thuyền xuôi ngược miệt mài
Căng tròn vạch nối kéo dài buồng tim
Mây trôi màu trắng im lìm
Khung trời ngọc bích nổi chìm gần xa
Quần cư du khách giao hòa
Rộn ràng bến nước hiên tòa giao bôi
Không màng vạn dặm xa xôi
Cùng nhau về với khung trời tình thơ .
NÉT HỌA MƯỢT MỀM .

Màu mơ của nắng đầu xuân
Loãng theo hơi gió ngập ngừng dòng trôi
Điệp trùng cao thấp ngọn đồi
Giải bày góc cạnh khúc nôi họa đồ
Con đường cây lá nhấp nhô
Gió ru xào xạc hư vô âm vần
Lạc loài ruộng bậc thang tầng
Không gian ẩn khuất ngại ngần vàng phai
Mái nhà quạnh quẽ hôm mai
Cư dân thế kỷ an bài thời gian
Lưng đồi nhân ảnh khẽ khàng
Trầm tư thổ cẩm miên man phơi bày
Lưng gùi tần tảo hằng ngày
Chai lì chân đất xưa nay âm thầm
Dưới trời nắng nhẹ mây râm
Cảnh quan diễm tuyệt tơ trầm vi vu
Tình thơ đi giữa thiền tu
Thiết tha vận tứ phong thu nẻo đàng .
BÊN NHÁNH SÔNG HOÀI .

Nắng xuân vàng nhuộm Hội An ơi !
Bình lặng mà không tỏ cạn lời
Dòng nước sông Hoài chia tẻ ngọn
Thầm thì khoảnh khắc đến khôn nguôi

Chùa Cầu ở đó sắc phong rêu
Góc cạnh cung thềm ngọt trĩ triêu
Qua biết bao là niềm thổn thức
Thăng trầm bao độ nhạt tương tiêu

Vân phong nét cổ quét sơn vàng
Mái đỏ màu son mấy thuở sang
Giữ mãi đường ngôi xưa mộng mị
Điểm hồng muôn thuở nhuộm quan san

Đi qua lối chảy những xuồng con
Mấy nhịp cầu xưa cổ mỏi mòn
Dấu vết thủy triều từng cấp đậm
Nhạt nhòa dấu ấn thuở vàng son

Bên song của nhịp ấy nhìn lên
Một khoảng trời cao đã đắp nền
Phố cổ muôn đời còn giữ mãi
Nốt thầm duyên dáng giữa trời quên

Tình thơ chốc lát đã đong hồng
Hai trái tim mùa cạn mắt trông
Giao cảm vào trong hương lửa cũ
Ngày xuân nhụy vị của men nồng .

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2017

BIỂN MÙA XUÂN TRUNG MỸ .

Màu xanh nước biển biên khu
Kéo dài cho đến tít mù dặm xa
Mùa xuân nắng trải mùa hoa
Hợp lưu tiếng sóng giao hòa âm thanh
Bạc đầu lượn sóng thủy tinh
Vỗ thềm hư ảo lộ trình nối nhau
Trời xanh sà xuống thấp màu
Bóng mây chấm phá trắng phau lững lờ
Du thuyền nằm ngủ bên bờ
Những con chim lạ ngẩn ngơ tia nhìn
Mùa xuân vẫy gọi niềm tin
Gửi tình vào mộng nét in đậm đà
Mái đầu nhuộm nắng màu hoa
Thềm xuân Trung Mỹ dặm xa men thề
Gởi lòng vào phút đam mê
Đầy trang thơ cảo lối về du dương
Êm đềm giây phút quỳnh tương
Cho nhau tràn ngập cung đường viễn du .
ẤM LẠNH BÊN BỜ .

Bóng đêm giá lạnh Bắc Âu
Cực quang chấm phá sắc màu lặng xanh
Giọt màu phấn bụi long lanh
Rơi vào hư ảo mối manh đầy lòng
Ánh đèn vàng vọt vân phong
Hắt hiu thềm đất tơ vòng thềm hiên
Bên bờ biển mộng kỳ duyên
Sóng ôm bờ đá kết phiên khúc tình
Lạc loài gót ngọc đài kinh
Bên lò sưởi ấm hiên đình cảm giao
Nghe trong âm khúc rì rào
Se hồn tím lại xuyến xao mấy tầng
Qua song giọt lịm trong ngần
Mùa xuân trở gót văn lân múi giờ
Trải dài men vị tình thơ
Theo con sóng vỗ bên bờ biển xa .
NGỌC NGÀ VÀ HOANG LẠNH .

Đền thờ màu ngọc vàng trong
Vươn lên khoảnh khắc tơ lòng rối theo
Nắng lên màu sắc mè nheo
Sang mùa trao gởi tín điều cảm giao
Đỉnh hoa biểu ấy vươn cao
Ánh đèn bung vỡ điệu chào thế gian
Hành lang khép kín cung đàng
Đường cong kiến trúc nhung trang một thời
Bóng cây nín lặng xa khơi
Tiếng ru của gió nghẹn lời ruổi rong
Trời cao nhạt sắc vân phong
Cuối chân mây đứng lắc đong hiên thềm
Mình về xuân lọt qua rèm
Lung lay tiếng gió bóng đêm lạc loài
Nghe trong chốn ấy hôm mai
Tình thơ đan dệt gót hài phong thu .


SƯƠNG NHUỘM VÀO MÙA .

Buổi mai e lệ soi màu nắng
Vàng sắc pha sương lặng một miền
Những hạt pha lê cầu màu trắng
Ôm màu bảy sắc phối thiên nhiên

Bóng cây trầm mặc mà bung vỡ
Những tiếng thầm ru khúc nhạc triều
Giọt lạnh đầy vơi gom nỗi nhớ
Khung thềm se tím gót tương tiêu

Cỏ vươn nhòa nhạt hơi lòng đất
Ngào ngạt mùi hương tít dặm ngoài
Tiếng gặm cỏ non loài động vật
Khẽ khàng gieo rắc dặm ngàn mai

Cùng ôm hoa mộng vào trong cảnh
Đứng lại bên hiên của hẹn thề
Dù nắng mà trời ong óc lạnh
Để nồng ấm thở phút say mê

Hỡi xuân ! rắc mật vào viễn xứ
Vực dậy lòng nhau phút cạn nguồn
Anh với em về trong cuộc lữ
Đằm đằm giọt nhỏ giữa gành truông .
RỰC SÁNG KHUNG TRỜI .

Quả cầu đứng đã từ lâu
Nắng soi tuổi cuộc bể dâu bao mùa
Chân dung diện mạo thêu thùa
Vô hình dung đã lua khua nắng trời
Điềm nhiên tọa thị nín lời
Không gian đầm ấm tiếng cười pha lê
Gió quay lượn thổi tứ bề
Bóng cây cố cảnh rắc mê vào hồn
Dặm xa ngàn liễu vuông tròn
Sắc hoa đài các vàng son một thời
Xanh màu nhạt một khung trời
Vắt trong không thấy mây trôi lúc này
Ấm nồng biết mấy vòng tay
Mùa xuân dàn trải một ngày phiêu du
Xa vời tiếng trúc vi vu
Dạo lên cung bậc nhụy cù tỏa hương .
QUẦN CƯ NHUỘM NẮNG ĐẦU XUÂN .

Mùa xuân ngắn lại bước đường
Qua miền hạ cánh Đại Dương xanh màu
Nắng vàng nhạt sắc thay nhau
Nhuộm lên khung cảnh đồng thau nhung mềm
Bên bờ quần thể êm đềm
Cơ ngơi thời thượng tăng niềm phấn hưng
Hạ Uy Di buổi mai xuân
Sương còn lác đác ngập ngừng sợi tơ
Cây xanh vương vấy bên bờ
La đà bóng ngả gieo mơ cỏ thềm
Lượn mây chùng xuống êm đềm
Cuối trời vân ảnh rọi nên lụa là
Sòng trùng đuổi bắt trời xa
Vỗ lên cát mịn âm ba khẽ khàng
Màu xanh trời biển nhung trang
Thêm cho nét đẹp trên toang vẽ mùa
Cùng ngồi dệt mộng thêu thùa
Dõi tầm nhìn để nhặt thưa thơ tình .

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

VÓC DÁNG QUÊ HƯƠNG .

Nét đẹp quê hương đủ sắc màu
Dòng trôi dìu dặt khắp Năm Châu
Ngày xuân nắng trải nâng tầng bậc
Dịp Tết hoa thêu nối nhịp cầu
Khát vọng tiếng gà vang núi thẳm
Trầm tư giọng trúc vỡ rừng sâu
Ngọn cờ tung gió khoe hồng thắm
Chắp cánh Rồng Tiên mộng buổi đầu .
NẮNG MỚI VIỄN PHƯƠNG .

Nắng lên có phải không anh ?
Ở phương trời ấy long lanh sắc hồng
Phố thành lẳng sắc phương Đông
Vầng dương rọi chiếu xa trông mượt mà
Sương còn lãng đãng tơ hoa
Mang vương trong ấy lụa là gấm nhung
Bóng cây xanh điệp điệp trùng
Cái màu phai nắng tao phùng ước mơ
Lặng im như giữa trang tờ
Mặn mà câu chúc hồn thơ cạn đầy
Trên cao vân vũ ngàn mây
Màu bình minh trải lamsay đắm hồn
Không gian giây phút mỏi mòn
Mong rằng là những điểm son xuân mùa
Lời thơ em mãi thêu thùa
Lên toang thủy mặc vẳng đưa tiếng lòng
Giữ gìn đường nét vân phong
Cuối thời còn lại tơ đồng gấm hoa .
THEO CÁNH BUỒM CHIỀU .

Thuyền đi theo gió để trôi về
Mà rắc vào lòng những tái tê
Cánh trắng nhạt nhòa màu nhật mộ
Chút gì gượng bám sắc hồn quê

Xa xôi dặm liễu mấy chăng là
Gởi gấm ngàn mai ở tít xa
Dòng nước trùng khơi phiên bản sắc
Tà huy lặp lại thuở hôm qua

Chân mây thăm thẳm cuối tầm trông
Phỉ thúy trời cao phơn phớt hồng
Giai điệu nhớ nhung trao gởi phút
Lối về tọa độ mãi hằng mong

Xóm làng kia ở một hàng cây
Nhuộm sắc đêm trầm để vướng vây
Suốt dãy lặng yên mà thổn thức
Nốt đàn ai lỏng phím vơi đầy

Lênh đênh khắc khoải bóng thuyền trôi
Để nỗi buồn tênh rắc cuối trời
Dù ngắm để cho lòng cạn bớt
Cái gì vướng mắc giữa chơi vơi

Vầng dương ở đó quá xa xôi
Cứ tỏa màu hoa để phản hồi
Nợ bút ôm đồm câu chúc Tết
Gởi theo thuyền nặng cánh buồm vôi .
VÓC DÁNG CỦA BÌNH MINH .

Màu sắc ấy là những gì hứa hẹn
Của một thời xa lắm đợi chờ xuân
Cứ khôn nguôi những thổn thức rưng rưng
Là dư niệm cho chuỗi ngày dấu ái

Ngôi nhà ấy một hiên thềm quý phái
Bên dòng trôi màu hổ phách bình minh
Hàng cây rong theo gió rất trữ tình
Làm tê điếng cái phút giây mong nhớ

Mây vảy trút làm đỉnh trời bỡ ngỡ
Sự xa xôi mà dòng chữ rất gần
Dặm ngàn ơi ! dù đã gấp mấy tầng
Vẫn bắt được yêu thương qua tần số

Nước lặng yên màu vầng mây cổ độ
Phiên bản vào sự trầm mặc ngàn khơi
Ngồi lặng thầm nghe trong ấy dòng trôi
Của tất cả nỗi niềm về giao cảm

Thềm năm mới xóa nhòa bao bụi bám
Trong ngần như cái thuở tóc xanh màu
Gọi chút lòng đồng cảm để cho nhau
Bao lời chúc An Bình và tươi đẹp .

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

SẮC TÍM MƠ HỒ .

Xuôi cành màu tím hoang mơ
Hình chuông lắng đọng mép bờ cảm giao
Giọt sương bu bám dạt dào
Trôi vào tâm thức để xao xuyến lòng
Thủy tinh sắc ấy tinh trong
Như từng viên ngọc ấm nồng tóc tơ
Gió không lay động hững hờ
Nên từng đường nét đưa mơ vào mùa
Không gian vương nắng nhặt thưa
Thang tầng lãm thúy đong đưa ỡm ờ
Bà Nà ngày xóa đêm mơ
Gót chân thức dậy tình thơ lên thềm
Thoạt nhìn giai phẩm nhung mềm
Loài hoa hương nhụy tơ êm ngọc ngà
Không nài đèo núi dặm xa
Phút giây giao cảm gấm hoa lưng trời .
SẮC HOA MIỀN QUÝ TỘC .

Dừng lại không gian của cạn nguồn
Đã ngoài thế kỷ vẫn tròn vuông
Cái thiên tư ấy mờ dâu bể
Giờ thức dậy theo những lớp tuồng

Chỉ có màu hoa sắc lặng thầm
Mà như từng nốt nhạc hòa âm
Vào hiên thềm của trăm loài nở
Cứ vẫn kiêu sa vẫn bổng trầm

Những hạt sương kia đọng trữ tình
Nhạt mờ ánh nắng nhuộm phiêu sinh
Thời gian hàm tiếu đang bung vỡ
Tơ sợi mượt mềm sắc thủy tinh

Hồng phấn nhuộm lên vẻ lệ kiều
Gió rong lay động lượn tương tiêu
Giữa miền hội tụ trăm ngàn sắc
Tỏa dáng kiêu kỳ giữa trĩ triêu

Ngày nắng xuân mềm chót núi vươn
Lãng du từng lượn gió đùa sương
Cùng nhìn giao cảm màu hoa mượt
Làm tứ tình thơ gối chặng đường

Và đó đào chuông đã chết danh
Hình dung tự nó biểu ngôn thành
Bà Nà lãnh địa mùa hoa nở
Sắc tím chương đài gọi yến anh .
NẮNG XUÂN VỀ TRÊN ĐỈNH .

Bazan vẫy đục phù sa
Dòng sông tao ngộ quan hà dặm khơi
Nắng xuân dệt lụa khung trời
Vây vương cây cối núi đồi lạnh sương
Gió mang từng sợi liễu tường
Màu xanh khuya khoắc Lan Thương bao giờ ?
Êm đềm cuộc sống trong mơ
Bên dòng nước bên mép bờ cần lao
Gió ngàn dạo khúc lao xao
Thì thầm tiếng của gửi trao tâm hồn
Trời cao rọi nắng càn khôn
Mùa xuân gót bước mỏi mòn lằn đi
Tao phùng cảnh sắc cố tri
Nghe rưng rức chảy dòng khi gió luồn
Êm đềm tròn trĩnh vai tuồng
Cao nguyên bình lặng cội nguồn Lâm Viên
Mình ôm tình khúc cựu duyên
Nối thơ ghép vận thành phiên sử tình .



NẮNG XUÂN TRỜI BẢO LỘC .

Nắng nhẹ trải hương mùa
Trên bầu trời Bảo Lộc
Ấm nồng mùi của đất
Bazan buổi không mưa

Lượn gió nhẹ khoan thưa
Thì thầm câu ân ái
Màu xanh bao đèo ải
Góc cạnh đứng chỉnh trang

Bên hồ nước xanh loang
Phẳng màu gương mây nắng
Hai bên bờ im lặng
Tạo dáng sự lặng thầm

Chỉ khe khẽ hòa âm
Dòng người đang dao động
Đặc thù là vành nón
Linh hồn của quê hương

Nhìn tận cuối con đường
Trời mây cùng hòa hợp
Dòng trôi đi lớp lớp
Để lại chút màu xanh

Buổi đầu xuân em anh
Trên đường về Bảo Lộc
Bước chân hằn theo gót
Bung vỡ cuộc âm thầm

Đọt tầm xuân nhú mầm
Trải dài đường lữ thứ
Tình thơ hòa ngôn ngữ
Luận chứng một cung đàng .

Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

SÓNG BIỂN NAM DƯƠNG .

Vỗ thềm sóng biển xôn xao
Trắng màu dưới nắng cuộn trào con tim
Nước xanh nõn sắc mơ tìm
Những ngày hạ cánh đường chim lộ đồ
Vây vương cát bụi phong hồ
Nặng đầy vai áo màu tô điểm ngàn
Sumba hòn đảo mơ hoang
Triền non cỏ vướng xanh ngàn ngát trôi
Trong veo trên một màu trời
Lạc loài sợi trắng chơi vơi tơ màu
Song hành gót bước nhịp cầu
Bắc qua khung cảnh trao nhau mảnh hồn
Bậc thềm nhỏ giọt môi son
Hương men tình thức mỏi mòn quan san .
NHỊP CẦU THỦY TINH .

Điểm giao hẹn của hai bờ núi đá
Còn lạnh sương bung vỡ một hiên thềm
Khoảng trời cao mờ nhạt sắc mơ êm
Làn mây nhẹ trôi đi xa bàng bạc

Cầu thủy tinh độ dài Avatar
Bắc ngang qua một vạch nối kiêu kỳ
Nắng màu râm dung chứa gót chân đi
Ở cao độ tỏ giấc mơ chinh phục

Sắc lá xanh bụi sương mờ mỗi lúc
Sự u trầm mang giai điệu trầm tư
Gió xa rong không rõ rệt âm từ
Làm khuya khoắc cái phút giây nồng ấm

Tình thơ của phương trời xa thấm đẫm
Dặt dìu trôi mang hương vị tơ mềm
Đỉnh non trời giao cảm phút anh em
Vòng tay xiết nghe buồng tim rộn rã ...
AN BÌNH VÀ THIỀN NGỰ .

Không gian chiếm ngự bao giờ ?
Chân dung kiến trúc sắc mờ thời gian
Kiêu kỳ thách đố dung nhan
Hẻm sâu vực thẳm nắng loang phai màu
Bóng cây bu bám cơ cầu
Trăm năm còn lại vết dầu trôi xa
Đá cao giữ vững hiên tòa
Xám màu tuế nguyệt mưa sa sương dầm
Gió xuân bay dạt tơ trầm
Giọt sương dệt sợi ôm cầm rừng xa
Nắng râm vì bởi mây nhòa
Màu râm râm ấy là là gió rong
Im lìm cửa đóng cài song
Thiền tu khoảnh khắc đo đong nỗi niềm
Âm thầm tiếng vỗ cánh chim
Dẫn đưa âm khúc buồng tim giao hòa
Bậc thềm nắng lọt màu hoa
Tình thơ nặng trĩu thiết tha câu thề .
MÀU XANH ĐỒI CÂM NÍN .

Thềm cỏ non nõn sắc
Màu nắng xuân hôn vào
Gió là tiếng lao xao
Âm thanh nghe mật ngọt

Con đường trên chót vót
Thách thức những bàn chân
Giữa không gian vắt trong
Trải dài ven lối sóng

Biển xanh giờ vọng động
Tiếng sóng vỗ rì rầm
Bãi đá nằm nín câm
Dưới bầu trời cao ngất

Làn mây bay uẩn khúc
Màu chấm phá chì than
Suốt chiều dài chắn ngang
Vòng cung tròn nước biển

Ngày đi về luân chuyển
Tầu cao tốc vận hành
Điểm hạ cánh an lành
Biển quê mặt trời mọc

Bên hiên thềm ngà ngọc
Chiêm ngưỡng mắt không rời
Nặng đầy sự chơi vơi
Tình thơ gieo sũng ướt .
TRÊN ĐỈNH KHÔNG THIỀN .

Như là riêng biệt đế thành
Buổi vừa ngả nắng màu xanh nhạt mờ
Ngọn đèn giũ sạch bụi nhơ
Sáng trong quần thể giấc mơ cung hoàng
Cây vươn đâu đó diễm trang
Màu xanh đèn nhuộm ánh vàng lung linh
Bậc thềm rộn sáng đài kinh
Trên cao Phật tượng lộ trình từ bi
Cuối con đường của từ khi
Vươn lên kiến trúc lối đi đương thời
Ấm nồng suốt dải ngàn khơi
Không gian cô đọng những lời bốn phương
Giọt mềm nhỏ khúc quỳnh tương
Song hành gót bước nẻo đường viễn du .

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2017

BIỂN SAN HÔ THỀM CÁT TRẮNG .

Lặng im và trầm mặc
Bãi biển ngầm san hô
Màu ngọc phỉ gieo tơ
Nắng soi luồng trong vắt

Bãi cát dài vằng vặc
Màu trắng của thủy tinh
Phơi bày thẳng dáng hình
Vết chân hằn năm tháng

Triền núi xa lãng đãng
Màu sương khói soi mờ
In vào nước hoang mơ
Một chân dung nhiệt đới

Trời xanh cao vời vợi
Nhẹ bay mấy làn mây
Màu trắng của giải bày
Khung trời xuân dìu dặt

Bóng dừa lay khuya khoắc
Thứ âm vận đặc thù
Sợi nắng soi viễn du
Tơ mành và giai liễu

Phi Luật Tân nhõng nhẽo
Hòn đảo ấy thiên đường
Mình bên lòng tơ vương
Dệt tình thơ ngà ngọc .

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2017

BÊN THỀM XUÂN NHỚ ĐÀ LẠT .

Ta chạnh nhớ những ngày đông Đà Lạt
Hoa nở đầy trên đường phố mù sương
Báo hiệu cho màu sắc Tết tơ vương
Cái thời điểm chuyển giao mùa chừng mực

Đêm ngồi suốt cả chiều dài thao thức
Trời Sài Gòn rộn rã bước chân xuân
Dõi qua song về nơi ấy rưng rưng
Dù xa lắm mà vẫn nghe dào dạt

Ngồi bên nhau đợi đêm tàn Trại Mát
Tiếng canh gà khắc khoải giục qua sương
Làn nhẹ bay qua gió của mùi hương
Hoa dạ lý nhà ai đang hàm tiếu

Em cứ vẫn mái huyền bay nhõng nhẽo
Dưới hiên trường dung chứa gót đài trang
Trang sách bay hoa ướp mộng địa đàng
Ngổ nghịch viết những dòng trôi con gái

Mái tóc bay đường hoàng hôn tê tái
Trong lặng thầm mang giai điệu Mê Linh
Đường đi qua như ngắn lại lộ trình
Dốc Minh Mạng lặng thầm về phố chợ

Khu Hòa Bình đêm về đèn bung vỡ
Cà phê Tùng đậm đặc vị qua môi
Hồ Xuân Hương cùng đối diện chỗ ngồi
Lãng mạn với tiếng thầm thì hẹn ước

Thác Cam Ly những ngày nghe tiếng nước
Trắng khung trời trôi dòng lụa thiên nhiên
Tà em bay mang màu sắc tinh tuyền
Đường cong vỡ gót học trò thanh thoát

Qua dư âm lay đồi thông khúc nhạc
Lặng vào hồn những nốt vẽ vào mây
Lăng cụ Hào nằm đó giọt sương bay
Sự trầm mặc của trăm năm hư ảo

Đường thành phố dốc trèo căng nếp áo
Cỏ vây vương sự mà mượt khung thềm
Nắng bụi hồng làm thắm lại môi em
Trôi dòng chảy vào lụa là trao gởi

Đồi Cù xanh nắng xuân mềm gót đợi
Bóng em về từ nơi ấy hoàng hôn
Biệt điện in hằn nét vẽ vàng son
Sự rả rích của trầm tư vương miện

Men tình yêu đưa bước chân lưu viễn
Thác Prenn dạo âm khúc thang tầng
Nhịp tim hòa làm bung vỡ trong ngần
Mùa nhẹ gió lay rừng tông nhã nhạc

Khúc tình buồn khẽ khàng bay tiếng hát
Em cạn nguồn con đường của mai sau
Ôm vờ vai anh cứ mãi nguyện cầu
Mình được sống một chuỗi ngày hạnh phúc

Nước Suối Vàng nắng xuân gieo ngoạn mục
Những đồi non màu cỏ nõn vàng ươm
Nẻo đường đi khát vọng một vai tuồng
Gió phong tống hoàng hoa thơ dìu dặt

Giờ mùa xuân Đà Lạt nằm đáy mắt
Cạn tâm hồn hoài niệm thuở mù xa
Hình ảnh em vẫn còn mãi màu hoa
Của một thuở cùng em đi vào nắng .
TIỀM TÀNG VƯƠNG NGHIỆP .

Thành lũy ngàn năm phai gió bụi
Nắng xuân bất giác lộng qua thềm
Mình về chưa thỏa chân rong ruổi
Nồng ấm vòng tay anh với em

Đi qua hang động xanh bờ cỏ
Sắc đá hoa cương ghép thẳng dòng
Góc cạnh lao lung vương ở đó
Hẹn thề biệt điện mở đường cong

Gạch xếp mạch hồ mòn mỏi nắng
Sương mưa gió cũng đã phai màu
Lũy thành hoài niệm miền trầm lắng
Màu sắc u buồn mấy bể dâu

Phong rêu tầng bậc tơ mành gió
Ở giữa hoang sơ chạnh nỗi niềm
Gió lạnh cơ hồ rơi tiếng nhỏ
Lạc loài gọi bạn khản lời chim

Mái ngói còn màu sơn sắc cũ
Âm dương chìm nổi rặt đôi bờ
Nắng hong cơn gió chiều vây phủ
Thức dậy vương triều nửa giấc mơ

Vòng cung trời úp mây bay trắng
Bát ngát màu xanh ngọc bích mềm
Thành cũ mùa xuân phơi ánh nắng
Tình thơ thêu dệt phút vào đêm .
MÀU LỬA THỜI GIAN

Màu sắc lửa nung thời cổ đại
Vươn lên số tuổi ngót ngàn năm
Lưỡng hà quyền phép qua đèo ải
Dòng nước hai màu réo đục trong

Ánh nắng vượt ngàn thêu dệt lụa
Dễ chừng chấm phá sự đầy vơi
Văn minh chìm đắm thời vua chúa
Đường nét hồ văn ngắm nghẹn lời

Một buổi đi về quê viễn xứ
Hai bờ ngạn rắc ngọc lưu ly
Dấu chân trầm mặc hồn cô lữ
Cứ mãi khôn nguôi nỗi bấc chì

Mũ trắng áo dài màu trắng thụng
Ôm đồm thân thể mấy thiên niên
Sáng nay nhẹ bước qua thềm lụn
Mà chửa tàn phai một ước nguyền

Ở đó dấu hằn bao ngọn lửa
Mà nung vẫn nóng thuở xa xăm
Hình tròn vật thể ngầm hàm chứa
Quyền lực chuyển giao nước quậy dầm

Hoành tráng không gian mình dệt giấc
Chương đài lữ thứ vọng đài kinh
Tình thơ cổ đại ngày Ai Cập
Gởi gấm men yêu giữa lữ trình

NHỮNG BƯỚC ĐI TRÔI NỔI .

Lối đi như thể nhịp cầu xa
Xuân độ nắng lên giọt mặn mà
Theo gót viễn du mà diễm tuyệt
Vào trang vẽ kết những triều hoa

Vô tình dòng nước ngọc pha xanh
Rọi nắng lung linh sợi chỉ mành
Cơn gió xoay chiều đan dệt sóng
Men tình nồng ấm giữa em anh

Hai bên cây lá lặng lờ trôi
Từng mảng nguyên lai sự tách rời
Nền tảng địa tầng ngày biến thể
Muôn ngàn sinh vật lặng sinh sôi

Nắng đi từng lượn chuyển màu da
Lên cả hiên thềm sắc lá hoa
Toàn cảnh kiêu kỳ ngày đẹp nắng
Tình thơ rượi mát phút giao thoa .
SẮC LẠNH MÀU XANH .

Phong cảnh xem ra lạnh tím hồn
Màu xanh thềm cỏ phút hoàng hôn
Râm ran mây phủ êm đềm sắc
Sũng ướt sương làn quyện núi non

Đường nhựa xuôi theo hướng mặt hồ
Lặng im dòng chảy đợi hong khô
Nóc nhà xanh cỏ bên bờ đá
Lạ hoắc không gian lạnh lữ đồ

Núi đứng hai bên lọt gió truông
Làn hơi lạnh chuyển độ xa nguồn
Nghe như tiếng hát ai chờ đợi
Dỗ giấc ngày xuân khoảnh khắc buồn

Lẳng lặng màu xanh độ nước trong
Xao bờ từng lượn gió ru rong
Nếp hằn nhàu nát khua dòng nước
Tĩnh lặng tình ơi cuộc ruổi dong .
NẮNG XUÂN TRÔI QUA SUỐI ...

Phong cảnh xuân ơi ! gót ngược dòng
Rừng mưa Nam Mỹ dệt vân phong
Thảm xanh thực vật vương màu nắng
Mây thấp hôn lên đỉnh mặn nồng

Cái rét gần như vẫn cứ còn
Nhuộm hồng đôi má đỏ môi son
Vi chưng mùa nắng đang bung vỡ
Thức dậy không gian đã mỏi mòn

Cây lá gió ru tiếng xạc xào
Suối trôi dòng nước cuộn lao xao
Vây vương đá cuội phôi pha nắng
Ấm lối tình thơ lẳng lặng vào

Những bóng cây cao chim gọi tình
Giao hòa tiếng hát giữa ba sinh
Loài chim gọi bạn mùa xuân nắng
Rộn rã thang âm suốt lộ trình

Mây ở trên cao tỏa bóng râm
Đầy vơi phong nhụy mối hòa âm
Amazon đã thay màu áo
Là nắng xuân phơi sự lắng trầm .
BƯỚC HÌNH THÀNH CHÂU LỤC .

Địa cầu mở rộng vòng quay
Tự tình vết nứt giải bày chân dung
Đá tầng lỏng phím tơ chùng
Đường vân ngà ngọc lặp trùng sắc hoa
Nắng soi mấy giọt gió là
Lung linh dáng cỏ thiết tha từng giờ
Màu xanh nằm giữa đôi bờ
Cái màu lục ngọc lặng lờ dòng trôi
Trên cao xanh một bầu trời
Nắng mùa xuân ấm đầy vơi men tình
Xạc xào cây lá phiêu sinh
Sắc màu xuân vẽ lộ trình rong rêu
Dừng chân bước để hoa thêu
Vào trang thơ ghép dòng triều miên man
Nổi trôi theo vết dầu loang
Hạ Uy cầm đã khúc đàn vọng ru ...

NẮNG PHƠI MÀU BIỂN HẠ UY .

Mùa xuân trên đảo Hạ Uy
Kéo dài đường biển thầm thì sóng xao
Vỗ thềm bậc đá ôm vào
Dòng trôi âm khúc muốn nao lòng mà
Trắng màu đến cuối chân xa
Đường vân phiên bản nhạt nhòa đáy sâu
Cỏ vây vướng đá xanh màu
Nụ mầm đón nắng tằm dâu thuở giờ
Đường vân tầng bậc tỏ mờ
Vòng quay quỹ đạo cuộc cờ hành tinh
Mây xa nhuộm nắng phiêu sinh
Thấp tầng ôm núi lộ trình đầy vơi
Dừng chân bến đỗ giao thời
Nắng xuân nồng ấm ngọt lời tình thơ .



Thứ Tư, 18 tháng 1, 2017

VƯỜN QUỐC GIA SƯƠNG KHÓI .

Chập chùng núi với non đi
Màu sương trắng nhuộm bấc chì lạnh se
Đường cong nét vẽ quế hòe
Phục hưng cái thuở lắng nghe ngập lòng
Nền trời hồng phấn tơ rong
Cùng vàng nhẹ sắc bềnh bồng trôi xa
Lạnh se se tiếng tơ hoa
Lượn bay của gió là là cùng sương
Chừng như nốt nhạc vô thường
Nhẹ rơi bộ gõ dây trường thiên âm
Qua con đường tắt bổng trầm
Về ngàn xanh nhuộm màu râm nắng mờ
Bóng cây tình tiết xa mơ
Lung lay dưới nắng bụi bờ lách lau
Vòng quay trở lại đằng sau
Tiếng bay gió đuổi rối nhàu dáng hoa
Hoa phù du buổi hôm qua
Đầu xuân rộ nở thiết tha lạc loài
Tình thơ đọng mực quan hoài
Công viên Bắc Mỹ gót hài gởi trao ...
NÚI HOA CẨM THẠCH .

Dung nhan báo gấm tọa thiền đây
Sợi nắng nhuộm qua độ mỏng dầy
Nổi bật đường vân tơ sợi gấm
Gió ngàn réo rắc bóng lung lay

Hai bên vách đá dựng tầng cao
Khe nước ru đưa gió lẻn vào
Tiếng vọng thầm thì rơi chấm phá
Âm thanh bay vút nhạc tuôn trào

Cỏ cây vây vướng cả đôi bờ
Loang lỗ mà dường gợi ý thơ
Giây phút xao lòng bên bến nước
Ngẩng nhìn màu vắt nắng lao xao

Mùa xuân là nắng buổi lên ngôi
Có hạt sương bay choáng khắp trời
Đưa nắng vào thềm hoa cẩm thạch
Mượt mềm giai điệu gió mềm trôi

Ngỡ ngàng dáng đứng một loài cây
Bờ cỏ bên sườn nắng vướng vây
Xào xạc âm thầm nghe lạc lỏng
Mà như in đậm nốt mê say

Đường bay hạ cánh để đôi chân
Thưởng lãm quê hương mấy bậc tầng
Cái xứ bụi mờ tung ngựa vó
Mà chừng cũng lẳng sắc văn lân .
NHƯ Ở NGUYỆT CẦU .

Ở đây khung cảnh nguyệt cầu
Khốc khô hoang dại khắc sâu ngỡ ngàng
Gió bay trải hết chiều ngang
Còn se se lạnh bởi màn sương đêm
Màu xưa cổ lũy êm đềm
Rắc gieo quần thể nỗi niềm quạnh hiu
Cỏ màu khô khốc đan thêu
Vi vu tiếng gió qua triều sườn xa
Nắng phơi màu của hôm qua
Vòng quay địa trục kỳ hà chân dung
Gót chân mấy kỷ lai trùng
Hồn nhiên rộ nở thủy chung bóng hình
Cây vươn cành lá chủng sinh
Đặc thù cành phiến tơ tình màu xanh
Lãng du màu bụi vây quanh
Nhạt nhòa ánh nắng xuyên mành tơ ru
Lạ lòng cho chuyến phiêu du
Tình thơ lắng đọng thiền tu lưng trời .
THUNG LŨNG CỦA MÀU HOA .

Nắng mùa xuân sương đêm còn lộp độp
Sũng ướt màu vào thung lũng ngàn hoa
Vạn loài vươn cùng một lúc giao hòa
Sự xao xác dễ chừng đầy tâm thức

Gió qua truông gót chân đi chừng mực
Tơ lụa mềm trôi làn sóng hoa đi
Màu xanh non thức dậy buổi hẹn kỳ
Mầm xuân đợi nắng bay về phong nhụy

Dãy non xa trong tầm tay thiên lý
Thảo nguyên vàng làm thức dậy mùa xuân
Làn sương loang làm hơi thở ngập ngừng
Mà tràn ngập xuân nồng mùa giao cảm

Màu xanh thấp xóa tan đi u ám
Mây lạc loài vây vướng những làn mơ
Thung lũng hoa dường phút mắt tay rờ
Cái hiện thực tung bờm bay vào nắng

Mình khám phá chân dung này canh vắng
Để khôn nguôi những tình tiết xa khơi
Giây phút thơ ghép vận tặng cho đời
Loang men vị bờ môi mùa thức dậy

Cùng đem hết sự bình sinh run rẩy
Tỏ bày ra theo giọt nắng êm đềm
Cạn nỗi lòng trao gởi của anh em
Thành tiếng nói mùa xuân hoa thung lũng .
TỪ THUỞ HỒNG HOANG .

Nắng ở đó nhuộm sườn non cam đỏ
Màu nguyên sinh đồn trú những đường vân
Từ ngàn năm vẫn ở đó bon chen
Vào danh mục vòng quay thoạt kỳ thủy

Cây lạc lỏng những màu xanh nguyên lý
Từ mọi miền thí nghiệm sự tồn sinh
Sắc phong rêu nắng râm nhạt yên bình
Giữa khô khốc mà hong lên giai điệu

Từng vóc dáng phân ngôi tầm tơ liễu
Gió xuôi ngàn nghe xào xạc âm ba
Sự lặng yên vực dậy giữa hiên tòa
Những hình ảnh đặc thù ôm lá gió

Loài dương sỉ phiêu sinh từ nơi đó
Dáng vươn cao uẩn khúc sự trường canh
Sợi tơ khuya còn sót lại long lanh
Đọng giọt nắng màu pha lê òa vỡ

Sự lặng im vô hình dung nặng nợ
Làm mô hình đẹp tầm mắt mười phương
Buổi vào xuân như rắc sợi tơ vương
Để níu kéo gót chân về rộn rã

Cùng một lúc với trăm loài hoa lạ
Dại mà thôi rải rác khắp hiên thềm
Giục giã lòng thơ ghép vận anh em
Làm đứng lại cái màu trời kiều mị .
NẮNG SẮC LIÊU TRAI

Lờ mờ màu nắng vàng phai
Dường còn những giọt hôm mai sương thầm
Gió ngàn từng lượn hòa âm
Trải dài thành bậc đá trầm tư văn
Hẳn qua biết mấy khúc ngân
Nắng phơi gió thổi mây râm suối ngàn
Tọa thiền phong cảnh hồng hoang
Suốt chiều dài chảy cung đàn dặm xa
Ngày xuân đàn én bay qua
Màu trời trong nhẹ tiếng là là ru
Bên bờ cỏ sợi bám bu
Nắng soi hòe quế thanh thu giữa miền
Nhìn xa thành lũy nguyên niên
Cuối chân trời thấp mây xuyên nắng nhòa
Màu xanh ngọc bích vỡ òa
Trên toang vẽ nét gấm hoa êm đềm
Lối đi đẫm ướt môi mềm
Men yêu dào dạt buồng tim bồi hồi .
MÀU HOA TIẾNG VỌNG XUÂN VỀ .

Vươn cao lên quang hợp
Màu nắng buổi vào xuân
Như khoảnh khắc rưng rưng
Gởi vào cành hoa nở

Đỗ mai òa bung vỡ
Đằm thắm sợi tơ trầm
Những cánh mỏng hòa âm
Khẽ khàng tan vào gió

Những lá non nho nhỏ
Màu xanh nõn mượt mềm
Vươn lên trong êm đềm
Cái màu xanh trìu mến

Cành cây màu đen tím
Cong xuống ôm màu hoa
Những lượn gió bay qua
Đong đưa và rắc giọt

Bầu trời cao trắng nhạt
Dòng chảy bóng mây giăng
Cuối chân trời nhọc nhằn
Là đà bay theo gió

Ngẩng đầu nhìn nơi đó
Cái đẹp giữ nét riêng
Rải rác trôi khắp miền
Vũng Tàu và Long Hải

Vần thơ tình chép lại
Một vẻ đẹp đan thanh
Mùa xuân đang hợp hành
Gối thềm quê xuân mộng .


LỆ KIỀU QUA NÉT ĐƯỜNG CONG .

Con đường sẫm bóng đen chiều
Dáng cong giai điệu tương tiêu về ngàn
Nắng hong màu sắc mịn màng
Lên toàn cảnh vật nhung trang hương mùa
Đỗ mai nở tím lua khua
Thuần nhu khoảnh khắc gió đưa lối về
Hai bên đường thẳng tím se
Cỏ xanh vươn sắc tái tê nỗi niềm
Khốc khô đợt lá nỗi chìm
Xạc xào tiếng động buồng tim bồi hồi
Trên bầu trời ít mây trôi
Cuối đường du lữ khúc nôi vơi đầy
Mùa xuân rót vị men say
Hành trang vươn nặng gót giầy vào thơ
Nắng rong đường trải mép bờ
Màu hoa lắng đọng giấc mơ câu thề .

Thứ Ba, 17 tháng 1, 2017

KHÔNG GIAN CỦA VƯƠNG QUỐC .

Cài đan cành lá đào ơi !
Trên toang ai vẽ mọc mời chân xa
Núi đồi nắng trải chiều qua
Màu xanh ngọc bích phơi pha sắc mềm
Sương còn giọt nhỏ êm đềm
Sợi tơ rét lạnh qua thềm ruổi rong
Những ngày nắng xóa tàn đông
Cứ phe phẩy gió tơ đồng nhẹ ru
Dặm ngàn rót bước viễn du
Tầm nhìn trao gởi tạc thù màu hoa
Rừng xanh cài giấc thiết tha
Cành xuân tơ tóc hiên tòa nín câm
Gió đưa từng điệu cổ cầm
Hằn lên từng đóa hồng âm ấm màu
Mặn nồng ánh mắt giao nhau
Tìm ra hành khúc đằng sau câu thề
Vương mang vào chuyến đường về
Tình thơ giữa quãng đường quê đằm đằm .


MÃI THEO GIẤC MỘNG ...

Hai gương mặt sáng giữa màu hoa
Nắng rọi viền mi nhuộm lụa là
Những ánh tâm hồn bừng tỏa sáng
Vũng Tàu lẳng sắc gọi hương xa

Đồi xanh hai mái vẹn câu thề
Môi ánh xuân nồng tỏa vị mê
Thưởng ngoạn màu hoa thuần bản địa
Dường đang trao gởi phút tơ se

Ở trên trời nắng sợi nhàn du
Rọi xuống cành hoa tính đặc thù
Cái độ vào xuân màu diễm lệ
Tơ mành thi tứ sắc đoan nhu

Gởi lòng vàocảnh hẹn vào duyên
Giây phút tơ trầm thắp lửa thiêng
Ngọn lửa ngày xưa đang sưởi ấm
Bây giờ giữ mãi đến thiên niên

Màu tim hai trái gợi tình thơ
Trên đoạn đường đi nắng nhuộm bờ
Cùng cánh hoa xuân mùa nở nhụy
Ấm vòng tay phút dẫn vào mơ

Nơi đây xin gửi sự chân như
Bằng vận thơ yêu lịm điệp từ
Những cánh hoa loang màu nắng đẹp
Xuân mùa hy vọng mối tương tư ...
ĐẰNG SAU CON PHỐ ẤY .

Đằng kia con phố đứng bên đồi
Lữ sạn tây thềm mộng Thụy Thôi
Nắng phớt môi hồng lên mái nhuộm
Lặng thầm thưởng lãm sắc không lời

Vươn xanh cây lá gió khoan đưa
Xào xạc đường tơ thoảng mới vừa
Tiếng giọt sợi sương nghe uẩn khúc
Tơ đàn ai lỏng phím chiều xưa

Nắng trôi theo gió xuống đường xa
Từng bóng lá cây đổ nhạt nhòa
Chấm phá đường tranh màu lập thể
Của thời Trung Cổ khó phôi pha

Hồng phơi nắng rọi sắc thiên thâu
Sương lạnh cài lên bắc nhịp cầu
Du lịch tình thơ ôm vận tứ
Nhòa sương phai nắng nặng hai đầu

Cỏ xanh cùng với cỏ khô vươn
Rào giậu quần cư giấc Thụy Tường
Còn giữa mơ màng trong điệp mộng
Cạn nguồn khoảnh khắc kết tiêu tương

Vòng tay khép kín ở bên song
Ghép vận tình thơ giữa ấm nồng
Đào sắc hồng mơ vươn nắng mới
Cao nguyên chùng xuống đón nương long .
CON ĐƯỜNG XƯA CỦA BÂY GIỜ .

Con đường xuôi dốc nắng chao nghiêng
Bóng ngả âm thầm tím lạnh phiên
Khúc nhạc lặng thầm vương phố núi
Lữ phòng mở sưởi nắng cao nguyên

Cạnh bên cùng lặng dõi qua song
Giọt lạnh sương còn lãng đãng rong
Giấc ngủ cơ hồ đang điệp mộng
Toàn khu im lặng nắng vân phong

Đồi cao gió lượn nhịp khoan hòa
Tiếng lá xạc xào nghe thiết tha
Cảnh cũ bỗng nhiên lòng lắng lại
Trôi về gót bước của hôm qua

Đào khoe hồng phấn nắng giao tình
Loáng thoáng tơ mành sắc thủy tinh
Lấp lánh cầu vồng mang bảy sắc
Lạc loài phố núi vọng đài kinh

Cỏ khô vây vướng cả hai bờ
Nhàu nát dấu hằn gọi giấc mơ
Vòng ấm đôi tay đêm dạ lữ
Vị nồng môi nhụy nặng tình thơ .
NƠI ẤY RỘN RÀNG ...

Rộn rã không gian nắng vỡ thềm
Sương còn loang tím độ môi em
Và anh mái tóc vương làn nước
Mỏng lạnh cài lên sợi nhạt mềm

Góc cạnh tồn sinh nắng rọi mờ
Buổi mai sương nhuộm sắc xuân mơ
Tiếng đùa con trẻ bay tà áo
Dĩ vãng trôi về thuở tuổi thơ

Những mái nhà màu tuế nguyệt thâm
Dường còn ẩm ướt giọt sương thầm
Nắng phai niềm nhớ thời gian của
Tiếng trúc quê mình lặng khúc âm

Những đỉnh núi cao ôm nắng mai
Gió bay từng lượn sóng khoan thai
Khẽ khàng vọng động triều âm cũ
Từng nốt la ơi ! nhịp kéo dài

Cao vút màu trời mang nặng sương
Chút xanh e lệ dệt vô thường
Gởi trao hồn lạnh xuân Tây Bắc
Trĩu nặng khoang đò cập bến Tương

Ở đó đào ơi ! nở cánh hồng
Bên hè nhà ở nối tầng không
Thềm hiên khung cửi thoi chuyền sợi
Thổ cẩm đan thêu sắc ấm nồng

Hòa với không gian quê kiểng xa
Niềm vui cộng hưởng buổi giao hòa
Bài thơ cô đọng đan thanh sắc
Để ấm tình thơ buổi quế hoa .
MÙA XUÂN MỖI GÓC CẠNH QUÊ HƯƠNG .

Nắng mới vừa lên nhuộm núi rừng
Cái gì ẩn khuất để rưng rưng
Theo làn sương mỏng vây tơ sợi
Giọt nắng đi qua sáng ngập ngừng

Nhấp nhô đồi ngập sợi xa mơ
Huyền ảo mà như khó xóa mờ
Đất nước nỗi niềm đang tỏa ngát
Vô hình dung tựa buổi đang chờ

Cây đứng vươn cao gió lắc rung
Nắng phai bung vỡ sự lai trùng
Đồi cao sũng ướt mềm giai điệu
Se tím tâm hồn sự nhớ nhung

Cành đào bóng ngã sắc hồng nghiêng
Gió nhẹ hôn lên đẹp chút duyên
Ở giữa lặng im mà lẳng sắc
Khung trời giao cảm lặng hương nguyền

Cái đẹp quê mình phải thế chăng ?
Không đâu , còn những mối tơ giăng
Tràn đầy gót bước ngày rong ruổi
Kéo mãi đường chim thắm xích thằng

Điểm danh cái đẹp của quê mình
Có cả núi rừng mộng viễn xinh
Và nắng ban mai hong giọt nhỏ
Màu sương tan nắng mượt hành trình

Góc cạnh mà thôi vẫn lụa là
Buổi mai buốt lạnh ở Sapa
Màu đào hoang dại thềm bung vỡ
Anh với em cùng góp lẳng hoa .

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017

THẢM XANH HUYỀN HOẶC .

Màu xanh phiên bản vào hồ
Ôm lên sườn núi điểm tô mép bờ
Không gian dìu dặt lặng tờ
Thời gian tiếng gió rắc mờ hơi sương
Bóng cây thị hiện miên trường
Sắc khô vây vướng cung thương la đà
Xuồng con dầm quậy băng qua
Dòng xanh dằm chảy gấm hoa mặt hồ
Cùng nhìn thang bậc họa đồ
Cảnh quang diễm sắc khoang đò nặng thơ
Thời gian vạch nối đôi bờ
Không gian lắng đọng sợi tơ ân tình
Ngày xuân quê kiểng cùng mình
Dò trong lắng đục lộ trình xa khơi .
PHỐ CỔ ĐỒNG VĂN .

Không gian lạnh gió biên khu
Làn sương kéo sợi tơ mù tím se
Màu hồng dồn cuối chiều quê
Làn mây giục bước chân về bên song
Nắng thoi thóp ở trên không
Vương lên mái cổ men nồng buổi xưa
Con đường gót nhẹ vẳng đưa
Sự hoang lạnh ấy dư thừa hôm qua
Mình về quán gió tơ hoa
Ly cà phê nhạt trăng tà chao nghiêng
Tiếng tơ xao xuyến thềm hiên
Đặc thù hơi trúc cuối miền chơi vơi
Tình thơ đầy giấy cạn lời
Nhìn qua cửa sổ cuối trời lạnh sương .
NHỚ HUẾ .

Tặng anh Phan Phụng Tiến - Thập niên 60 .

Chín chục thiều đông sang quá nhanh
Mỏng trôi làn gió nhẹ âm thanh
Nắng màu hổ phách trôi êm ả
Nhớ Huế chao ơi - mộng lũy thành

Gót bước qua thềm tóc gió bay
Huyền chao nghiêng nón nhụy hương say
Hơi xuân lãng đãng khoe tà áo
Trắng sắc Thần Kinh dáng tỏ bày

Nhịp guốc Kinh Thành rộn phố xưa
Thầm thì sáu nhịp vọng xa đưa
Dòng trôi theo sóng con thuyền nhỏ
Trắng cánh buồm ai thuở mới vừa

Gia Hội nắng chiều đọng mắt nai
Còn loang trong ấy nét hôm mai
Đường cong khuếch tán khi làn gió
Vạch nối thiên niên bút kéo dài

Tiếng phách tà huy lỏng sợi tơ
Ai đem vào hạnh vọng huyền mơ
Lung linh dòng nước Hương dầm quậy
Phan Bội Châu ơi ! điểm đợi chờ

Qua cửa Đông Ba đêm rét mưa
Cũng mùa đông lụn giọt lưa thưa
Trăng chiều mây ngập trên thành cổ
Tháng Chạp rằm ơi ! cứ lũy thừa

Cái buổi ra trường hẹn thủy chung
Con đường Lê lợi bước vòng cung
Bình Linh học hiệu sau thềm nước
Ngồi suốt bên nhau để cuối cùng ...

Giờ ở Sài Gòn nhớ xiết bao
Huế mùa đông của mỗi lần trao
Bàn tay tháp bút hơi nồng ấm
Cứ mãi khôn nguôi mãi cuộn trào

Xin gởi dòng này tiết cuối đông
Những gì xưa ấy có còn không ?
Đã qua biết mấy bao triều sóng
Mà Huế trong tim vẫn mặn nồng .

Rằm tháng Chạp năm Bính thân .
   Đặng Nguyên .


GIÂY PHÚT TRỞ VỀ .

Con đường dẫn lối đi lên
Mây che màu nắng lãng quên khung trời
Ngút ngàn rừng gió ngọn đồi
Sương đà loang chậm dặm trôi cuối chiều
Gót chân rảo bước theo triều
Thời gian giục giã chỉ thêu rối màu
Tảo tần chồng xếp cơ cầu
Miền cao bung vỡ lắng sâu bẽ bàng
Mắt nhìn phong cảnh sơ hoang
Nhòa lên góc cạnh thời gian giao thừa
Của ngày cuối nắng lưa thưa
Của đêm điệp khúc vẳng đưa nhọc nhằn
Hành trang là những nếp hằn
Bờ vai trũng xuống bon chen vỡ bờ
Dặm hồng hương vị dòng thơ
Đọng tình yêu cập hai bờ tóc sương .
ĐIỂM HỒNG CÒN SÓT .

Chao ôi ! một chút mây hồng
Làm nên cảnh trí ấm nồng rẻo cao
Chim trời gọi bạn âm hao
Nốt thầm la thứ làm xao xuyến lòng
Gió trôi từng giọt sương trong
Thành làn lãng đãng quang phong dặm ngoài
Bậc thang ruộng nước nắng soi
Vết chân chiều bước lạc loài vào thơ
Tiếng cây xào xạc ỡm ờ
Vào không gian lặng đêm mơ vào mùa
Lặng thầm gót bước nhặt thưa
Điểm danh khoảnh khắc gió mùa xuân ru
Núi đồi thủy mặc phiêu du
Nổi trôi vào cõi xa mù bóng mây
Vòng tay khép kín bàn tay
Ái ân ánh mắt men say tim lòng .
THIÊN THẦN CỦA MÙA XUÂN .

Đan thanh mộc mạc khung trời
Nắng màu xuân trải ở nơi khô cằn
Mái tôn vách đất nhọc nhằn
Màu thời gian nhuộm nếp hằn vân phong
Ngồi bên thềm cửa đầy song
Trẻ thơ là sợi chỉ hồng dệt đan
Cơ hồ vạch nối lây lan
Mái xanh cùng mảnh áo vàng ngây thơ
Trôi theo khoảnh khắc dòng tơ
Loang màu nắng ấm mép bờ ngày xuân
Sau hè màu bắp xanh ngần
Kéo dài nét vẽ bậc tầng đi lên
Sụt sùi giữa quãng trời quên
Cùng ghi cái đẹp lênh đênh họa hoằn
Vẫn tròn trĩnh một vầng trăng
Tuổi thơ cùng nốt nhân văn giao hòa
Đem vào trang cảo gấm hoa
Tình thơ chắc mót hiên tòa cảm giao .
KIỀU MỊ NẮNG MÙA .

Đi lên ở giữa con đèo
Sương còn lãng đãng bay theo gió ngàn
Nắng ban mai trải nhụy vàng
Lên không gian tĩnh giọt sang trang chờ
Nhìn sâu dòng chảy xa mơ
Con sông Nho Quế ỡm ờ trôi đi
Thoáng nghe những tiếng thầm thì
Hòa theo gót bước vân vi nốt trầm
Bụi bờ cây lá hòa âm
Tiếng rơi sương lạnh nhú mầm hoa thơ
Đường lên nối những sợi tơ
Sắc mây lơ lửng mỏng mơ giấc nồng
Thấp dần biết mấy tầng không
Để hồn lơ lửng vời trông bạt ngàn
Cạn lòng giây phút giao loan
Dặm xa là những bạc vàng khôn phân .

Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2017

TRƯỜNG THIÊN GÓT BƯỚC .

Con đường men sườn núi
Khoảnh khắc ấm xuân nồng
Ngoằn ngoèo và tịnh không
Một trường thiên du mục

Cỏ vươn xanh uẩn khúc
Từng góc cạnh cần lao
Theo lượn gió lao xao
Bay men nồng no ấm

Dòng phù sa thấm đẫm
Con nước chảy vo ve
Theo cơn gió vọng nghe
Tiếng tơ trầm la thứ

Nà bắp khô cây lá
Xào xạc tiếng tơ mành
Từ trên cao trời xanh
Nhu thuần soi tia nắng

Tất cả là hoang vắng
Mà đầm ấm tiết trời
Dòng chảy của xuân trôi
Trên rẻo cao Tổ Quốc

Phút giây mình có được
Tận mắt ấm tia nhìn
Như xác nhận niềm tin
Mùa xuân và nét đẹp

Tình thơ bay diễm tuyệt
Theo đôi cánh song hành
Một buổi của em anh
Tao Đàn và giao ngộ .

NẮNG ÒA NGỌC VỠ .

Nắng mùa xuân những giọt mềm ngọc vỡ
Dù trăng chiều vội vã gọi hoàng hôn
Mình đứng nghe tiếng nói ở trong hồn
Những âm ngữ Tao Đàn và mật ngọt

Con đường qua dễ chừng chưa mai một
Dù đất cằn màu sỏi đá trăm năm
Ruộng bậc thang bao thế kỷ dấu dằm
Cứ lãng đãng nét huê tình trang nhã

Cây lá xanh sắc màu bừng chấm phá
Nắng gieo vàng làm biện chứng thời xuân
Gió khôn nguôi những khoảnh khắc rưng rưng
Là giai điệu tình thơ mình gởi gấm

Bụi sương đà lãng du mầm hựu tấn
Cho tầm nhìn mặc khách lỏng đường tơ
Và tao nhân cũng đa cảm ỡm ờ
Phút giao cảm giữa hiên thềm thắng tích

Trời xuân cao mây trắng bay truyền hịch
Dòng xuân mùa đọng lại vị bờ môi
Ấm vòng tay trao gởi nhụy Thụy Thôi
Bừng thức dậy mái tây hiên rưng rức ...

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

    CHÚC XUÂN ĐINH DẬU .

Tết đến mai , đào nở khắp nơi 
Hương Xuân tỏa ngát bốn phương trời 
Mừng Xuân chúc bạn luôn vui khỏe 
Thịnh Vượng & An Khang suốt cuộc đời .

     NGUYỄN THỊ THUẦN .
KHÁC TRẦN .

Màu khô ấy dễ chừng phai sắc ngọc
Để ôm cầm ngày tháng đọng dòng trôi
Bên màu xanh thắm sắc ở lưng trời
Nắng soi rọi những đường vân biến tấu

Cây chìm nước rắc gieo dòng biền ngẫu
Độ tơ mành bung vỡ dáng xuân qua
Gió lại về từ những xóm làng xa
Làm xào xạc những cành mềm khô khốc

Nước đứng lặng dễ chừng ghi lằn mốc
Để mây về trải dặm liễu vào toang
Dòng phẳng gương phiên bản một dung nhan
Xuân thị hiện sắc màu khoe lã chã

Đỉnh trời cao mây trắng làn êm ả
Nắng mật vàng gieo rắc suốt màu  mơ
Bước chân đi sợ bay mất ỡm ờ
Dáng vóc của sắc xuân còn e lệ

Giữa khôn nguôi cơ hồ là dâu bể
Mà cạn lòng sự gần gũi chân mây
Soi mặt gương để nhìn nét đắm say
Qua ánh mắt hai mái đầu thơ ghép .

MÙA XUÂN DỆT MIỀN HOANG DÃ .

Ở đây miền hoang dã
Trời trong vắt vào mùa
Gió ngút ngàn lua khua
Thì thầm mà rả rích

Cỏ xanh non trầm tích
Một vẻ đẹp ỡm ờ
Phiếu lên từng sợi tơ
Đan thêu thành giai điệu

Những bóng cây dặm liễu
Vóc dáng xưa vỡ òa
Màu nắng loang nhạt nhòa
Bên ngọn đồi cổ tích

Màu hoa hồng thêu dệt
Một chút tím vương vương
Bên tảng đá miên trường
Âm thầm và lạc lỏng

Trời xanh cao lồng lộng
Mây mỏng sợi vướng vây
Bụi nhàn du vơi đầy
Bên hiên thềm xuân mộng

Tình thơ cùng bay bổng
Đằm thắm vị môi hôn
Giữa hoang dã ấm nồng
Vị men tình dào dạt .
CƠ HỒ QUÊN LÃNG .

Quê hương xa lạ lãng quên chăng ?
Phong cảnh khốc khô rối nếp hằn
Hoa sắc ngậm ngùi rơi nốt chậm
Gió rong rơm rác sóng lăn tăn

Màu cây khô khốc xạc xào bay
Tiếng động chừng nghe sự giải bày
Ở cuối bên kia làm thức dậy
Phút giây chợt tỉnh nắng ru lay

Điệp trùng màu nắng rọi sườn cao
Màu trắng xa xôi ánh chiếu vào
Lấp lánh bên trời soi bảy sắc
Cầu vồng theo nước gió lao xao

Mây hồng lãng đãng mỏng tơ giăng
Còn chút sương phai vẻ nhọc nhằn
Cái lạnh âm thầm làm giá buốt
Cung đường im vắng cửa cài then

Xuôi sườn hoa đỏ tím hồng vây
Chợt thấy lan man giữa cạn đầy
Lòng bỗng nhạt nhòa tơ sợi dệt
Tình thơ níu kéo mấy vần say .
MÀU XA XÔI PHỐ THỊ .

Gió rong dòng tha thiết
Gợn đục màu nắng râm
Quạnh hiu và u trầm
Vùng xa xôi phố thị

Đỉnh non cao chốn ấy
Còn những giọt tuyết in
Chấm phá để tia nhìn
Cái màu xuân trở nắng

Mây trắng trôi lẳng lặng
Nổi bật màu xanh trời
Cơn gió lượn bồi hồi
Lung linh xanh sườn núi

Hoa lạc loài rong ruổi
Trên sắc đá phong trần
Nghe dòng chảy xa gần
Khẽ khàng mà vọng động

Ngồi bên nhau trầm bổng
Tình thơ dệt Tao Đàn
Dặm liễu với mai ngàn
Ôm tròn theo vần tứ

Mở đầu mùa du lữ
Bên dòng nước du xuân
Xao xuyến và bâng khuâng
Trải lòng ra cộng hưởng .

VẪN LÀ SẮC XUÂN .

Mùa xuân màu sắc nghèo nàn
Cỏ khô khốc gió hoa lan man màu
Sợi mềm con nắng nát nhàu
Phơi lên tảng đá cơ cầu đường vân
Dặm xa núi đứng ngại ngần
Sắc xanh cỏ vướng băng tần trăm năm
Nắng vờn trên đỉnh xa xăm
Chân dung trần trụi đằm đằm giữa xuân
Mây trôi màu trắng ngập ngừng
Sắc trời ngọc bích nhu thuần cõi xa
Gót chân vào giữa hiên tòa
Tình thơ định vị màu hoa lạc loài
Dù rằng sợi nắng sáng soi
Vàng ru rong gió lạc loài nhụy cam
Chân dung ở giữa biển phàm
Trầm tư nét đẹp đầy kham khổ này
Vần thơ một chút men say ...


NẮNG GIỮA MÀU HOA .

Mùa hoa rộ nở bên trời
Đã tươi màu ấy cạn lời nước non
Màu xanh là những chồi non
Vươn lên quang hợp vuông tròn chân dung
Dòng trôi mặt nước rưng rưng
Cạn dòng phẳng sáng ngập ngừng pha lê
Bên kia màu tuyết vụng về
Nát nhàu góc cạnh buốt tê lặng thầm
Bên rừng núi bóng cây râm
Vàng soi xanh bám nét trầm tư duy
Mây ôm giá lạnh thầm thì
Đỉnh trời bung vỡ bước đi vào mùa
Xuân nồng tiếng gió cợt đùa
Lao xao màu đỏ nắng đưa hẹn thề
Cùng nhau lạc bước chân về
Phương trời hoa nở rắc mê dặm hồn .

Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2017

NỖI NIỀM BÊN ẤY ...

Thân gửi anh Huy - USA .

" Chiều đi đêm đã đến rồi
Nhớ gia đình lắm anh ngồi nơi đây
Buồn buồn nhìn mãi trời mây
Quê nhà xa quá lòng đầy nhớ thương "
Men nồng rót chén quỳnh tương
Vắng anh như giấc thụy tường còn xa
Sóng trào dồn dập âm ba
Tím se dòng chảy quan hà lạnh se
Gót chân bờ cát quay về
Tìm không ra dáng chân quê anh à
Lệ kiều vương ở thềm xa
Bóng dừa ru gió lụa là quê ơi !
Vầng dương nằm đó nghẹn lời
Của anh dàn trải đầy vơi quê Người
Lắng trong một tiếng xưa cười
Chắc anh còn nhớ khung trời bút nghiên ?
Đôi bờ ngăn cách thiêng liêng
Chỉ em cùng với anh thuyền đứng chung
Bầu trời xanh buổi lai trùng
Chắc anh còn nhớ nếp chùng lắng theo ...
Mây trời trắng đợt gieo neo
Xin anh giữ mối tơ thiều ngày xưa ...
CHỐN ẤY TRONG MƠ ...

Vắt trong màu nắng trắng
Hội tụ kín đôi bờ
Cùng màu xanh ỡm ờ
Buổi xuân về dìu dặt

Quê kiểng màu vằng vặc
Sắc xanh lá trở mùa
Gió vờn nghe lua khua
Thanh âm dường quen thuộc

Thềm cỏ xanh mà mượt
Thức dậy sự ấm nồng
Gót bước nặng đáy lòng
Nỗi niềm chung ánh mắt

Hai bờ non khoảng cách
Đang gọi lượn gió về
Qua truông gieo đắm mê
Bằng hơi xuân man mác

Đôi buồng tim dào dạt
Chuyển tải vào vòng tay
Tàng chứa những vơi đầy
Cho tình thơ lai láng .
TRẢI ẤM XUÂN NỒNG .

Vắt trong ánh nắng vàng bay
Đọng trên tầng bậc làm say đắm hồn
Bên trời xanh nhạt mỏi mòn
Làn mây nhỏ sợi ôm hôn đỉnh sườn
Giọt mềm sương muộn vây vương
Nhạt màu cỏ nõn vô thường gió ru
Dòng sông xanh chảy biệt mù
Lặng dòng quê kiểng hoài thu rối dòng
Lạc loài hoa dại trắng bông
Đơm lên vươn nắng ấm nồng hồn quê
Nắng xuân gọi gót chân về
Gió rong thôn dã bờ tre xạc xào
Cùng nhau giữa phút cuộn trào
Trải dòng tư tưởng gửi trao men lòng
Thả theo con nước xuôi dòng
Buồng tim trang nhã vân phong vị nồng .
TRẦM TƯ MỘT DẤU HỎI .

Đan thanh biết mấy ở bên trời
Hai nét hoa kiều ngọc phỉ trôi
Ghế vắng hong lên màu dịu nắng
Vẫn còn hơi ấm phút giao thời

Cây vươn độc lập dáng hàn lâm
Nét vẽ trăm năm gợi nốt trầm
Nắng rọi mỹ miều vàng phỉ thúy
Lắng màu lá lật gió hòa âm

Đứng trên thềm cỏ rối thời gian
Hai thể phách chung một bảng vàng
Chấm phá khung trời mây mỏng sắc
Xanh màu trầm mặc lịm dung nhan

Cùng nghe hơi thở chuyển cho nhau
Mà mượt không gian dịu sắc màu
Nước nhược non bồng âu cũng thế
Anh em thưởng ngoạn phút chung đầu

Để thơ tròn trĩnh phút an bình
Giữa cõi lặng thầm cuộc diệu sinh
Giao cảm men nồng khơi đóm lửa
Môi bờ ấm vị thắp đài kinh .
NGỒI ĐỢI TRĂNG LÊN .

Ngồi đợi trăng về đêm viễn phương
Giữa miền hoang lạnh rét hồn sương
Để nhìn trọn cảnh đêm hư ảo
Có ánh trăng mơ buổi cuối đường

Núi đá nếp hằn kỷ phục hưng
Lạnh màu sương tuyết chảy rưng rưng
Vàng khô lớp cỏ phèn cô đặc
Xào xạc dòng trôi gió ngập ngừng

Khoảng vắng nước dòng nổi dáng nga
Trầm tư khoảnh khắc lặn âm ba
Không gian đứng lại trăng chùng xuống
Rắc lạnh vào phiên khúc mặn mà

Nghe gió dõi ngàn lịm tím ru
Đỉnh cao mỗi lúc dệt sương mù
Cảm giao giây phút thêm hương vị
Cho vẹn tình thơ tính tạc thù

Cái tính tạc thù gót ruổi dong
Vòng tay nồng ấm rối tơ lòng
Giữa đêm hoang lạnh bên bờ liễu
Tao nhã mi rèm vị bướm ong .
QUÊ KIỂNG XUÂN NỒNG .

Im lặng như là để lắng nghe
Ngày xuân lấp ló phía sau hè
Để rồi bung vỡ vào thời điểm
Tiếng trở mình xuân xóa bộn bề

Thật vậy nơi đây một nét son
Màu xanh thức dậy ở làng thôn
Sau bao lần bước thiều quang lạnh
Rót mật không gian mát dịu hồn

Lùm bóng cây xanh gió xạc xào
Nắng nồng nhuộm sợi dệt vàng sao
Giọt trong màu của đêm khuya muộn
Trong suốt thủy tinh rọi dạt dào

Và nắng màu loang đọng vách non
Hoa cương phản chiếu rối tâm hồn
Vây vương sắc cỏ dầy năm tháng
Gió nhẹ cài lên sắc ấm nồng

Ruộng lúa ngậm đòng tỏa nhụy hương
Màu xanh con gái liễu hoa nhường
Thầm thì lượn sóng trôi vàng nhẹ
Khoảnh khắc lụa là tơ vấn vương

Mây đọng tầng cao thả bóng râm
Lằn trôi đứt đoạn nắng tơ trầm
Gởi lòng vào lúc tình thơ dậy
Anh với em hòa bao khúc âm .

Thứ Năm, 12 tháng 1, 2017

NHỊP CẦU VẠCH NỐI THỀM XUÂN .

Nước xanh màu ngọc lục mềm
Nắng phân ngôi để tăng thêm sắc màu
Kéo dài vạch nối nhịp cầu
Hành trang nặng trĩu ngọc châu hiên thềm
Gió lay cây lá nhẹ êm
Tiếng bay lãng đãng nỗi niềm vọng ru
Bên kia triền núi xóa mù
Trắng màu tuyết chảy nắng vù sắc bay
Mùa xuân rộn rã nơi đây
Để nghe nắng nhuộm vơi đầy vàng phai
Nẻo hồ lặp bước hôm mai
Đi qua nhịp nắng cảm hoài dòng trôi
Tình thơ cũng chảy bồi hồi
Theo dòng lục ngọc bên trời nắng xuân .
THƠ XUÂN GỬI ANH .

Bên ấy bây giờ anh biết không ?
Quê hương đón nắng sắc xuân hồng
Mơ về dĩ vãng thời xanh lá
Theo đuổi chân trời dõi ước mong

Mình vẽ trên toang giấy học trò
Đóa đào hồng nhụy vị thơm tho
Của anh phương giác trời vân ảnh
Và của em vui cuộc hẹn hò

Khoa bảng thang tầng vượt vũ môn
Đèn soi trang sách nợ tâm hồn
Miệt mài ngọn bút cùng năm tháng
Để chiếm Ngao Đầu rõ nét son

Thầy mẹ chăm lo chín chữ vàng
Một quê một kiểng nặng tân toan
Nụ cười đã nở bên thềm quế
Cù mộc chồi xanh trải dặm ngàn

Những tưởng thời gian nước chảy xuôi
Nào hay cuộc thế khóc thay cười
Mùa xuân mấy độ lòng Thầy Mẹ
Cứ mãi vời trông hướng dặm khơi

Vắng bóng Thầy trên cõi thế trần
Hiên thềm bụi xóa dấu bàn chân
Vương mang khát vọng đời lao khổ
Nhớ mỗi lần ghi lệ mấy lần

Và Mẹ bây giờ tuổi hạc cao
Thân mang thương tật vẫn tâm bào
Mắt vời song cửa chiều vương nắng
Lặn nốt la trầm sự xác xao

Em thấy mùa xuân lẳng sắc trời
Mà lòng trăn trở những đầy vơi
Những gì mơ ước ngày tao ngộ
Tan biến theo mây để nghẹn lời

Giờ viết cho anh để Chúc Xuân
Mái sương dệt tóc kín phong trần
Hãy vui anh nhé dù dâu bể ...
Cho cạn tình hoài giữa thế nhân .
VIỄN PHỐ CHIỀU HÔM .

Xuôi dòng con nước lệ kiều
Lẳng màu quý tộc tương tiêu ánh đèn
Cỏ bờ mềm mại chúc chen
Màu xanh nhu thục họa hoằn sang trang
Bóng cây tơ liễu nhẹ nhàng
Êm ru trong gió dệt đan tơ thiều
Cao tầng cao ốc chắt chiu
Màu sơn góc cạnh ngược chiều vòng quay
Màu trời còn chút sắc bay
Nhạt phai ngọc bích không mây lặng tờ
Bóng đèn sáng xếp cuộc cờ
Như tranh ký họa tỏ mờ đường ngôi
Lượn mềm từng đợt gió trôi
Ru cành cây nhẹ phản hồi nhớ nhung
Phương xa màu sắc ngại ngùng
Bên trời rộn rã nốt chùng phím tơ
Trao nhau vạch nối đôi bờ
Của thơ của cảnh tóc tơ giao hòa .
TRĂNG RỌI ĐỘ RẰM .

Nét tranh họa một đêm trăng
Bên kia bờ biển dáng Hằng quê hương
Sũng màu trắng của đêm sương
Độ rằm tròn trĩnh cùng tường thụy trong
Bên bờ nước chảy xuôi dòng
Thôn trang đang giấc điệp nồng vào canh
Phong tùng vươn ngọn tơ mành
Ánh trăng nhẹ vướng long lanh sương màu
Thiên nga giao cảm cùng nhau
Trong hơi gió thoảng rối nhàu dư âm
Mây chìm xuống lượn tơ trầm
Cuối trời vân ảnh đằm đằm không gian
Giao thoa cung bậc tơ đàn
Nhớ nhung khoảng cách lụn tàn hằng mong
Gối bờ khối đá vân phong
Ướt sương lẳng sáng tơ rong lụa là
Chân trời biền biệt dặm xa
Gởi lòng âm vận thiết tha bên trời .
BƯỚC CUỐI HOÀNG HÔN .

" Hoàng hôn dần tắt cuối trời
Hàng dừa nghiêng ngả lả lơi đêm về "
Sụt sùi khoảnh khắc buốt tê
Sụ im lặng gió tím se cõi trời
Màu xanh dặm liễu ngàn khơi
Bóng cây sũng ướt giọt rơi sương chiều
Lặng thầm giữa cõi quạnh hiu
Khẽ khàng đồng vọng xót triều nhớ nhung
Màu xanh dừa gió ngộ trùng
Xa bay từng nốt tơ rung mượt mềm
Ánh đèn le lói màu đêm
Bên bờ nước rộn vỗ thềm sóng xa
Xác xao màu sắc quan hà
Nỗi niềm hàm thụ gấm hoa vào hồn
Phút giây chuyển tải hoàng hôn
Viễn phương cùng với men nồng của quê
Gởi trao màu sắc tím se
Cuối bờ biển mặn đi về bờ xưa
Vầng dương ở đó vẳng đưa
Màu tà huy nhuộm mới vừa hôm nay .

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2017

NẮNG PHAI MÀU TUYẾT .

Mùa xuân rắc giọt sáng trong
Vào thung lũng cỏ tơ đồng hồ xanh
Nắng theo gió lượn liễu mành
Vào dòng nước lặng long lanh sắc màu
Cỏ hoa thang bậc vươn nhau
Ru đưa tơ sợi nhịp cầu sang xuân
Tuyết còn trắng bám rưng rưng
Trên thềm đá của mấy tầng không gian
Con đường đất hẹp khẽ khàng
Vòng qua hồ nước thênh thang nắng trời
Trên cao mây trải tách rời
Mỏng màu trắng nõn dòng trôi lững lờ
Thời gian dừng lại lặng tờ
Mình ngồi bên đá ghép thơ diễm tình
Mùa xuân mở rộng lộ trình
Cho dòng tư tưởng bình sinh âm vần .


DIỄM LỆ MÀU XANH .

Trời trong cao xanh quá
Không điểm sợi mây nào
Khoảnh khắc của gởi trao
Ngọt vị tình viễn xứ

Bên hiên thềm dạ lữ
Tầm mắt dõi qua song
Bụi phấn cánh đào hồng
Gie cành là mặt nước

Nắng nhuộm màu óng mượt
Trong vắt giọt thủy tinh
Cơn gió gợn lung linh
Phân kỳ bao màu sắc

Nước mặt hồ cung bậc
Cũng màu ngọc bích ngần
Chút ánh sáng thanh tân
Từ khung trời phiên bản

Tình thơ cùng khuếch tán
Rong duổi khắp bờ hồ
Chấm phá nét họa đồ
Đầy trang tình lãng mạn

Nặng đầy cùng ngày tháng
Dìu dặt ở bên nhau
Kề cận hai mái đầu
Tiềm tàng bao giai điệu ...
CÙ LAO VÀNG NẮNG .

Không hoa không lá chỉ màu xanh
Ôm ấp cù lao gửi liễu mành
Vào khắc lặng im mà đột vỡ
Thơ tình ghép vận của em anh

Trăm năm bờ cỏ ấy đăng quang
Mượt gót chân đi gối chặng đàng
Có ánh nắng phơi mềm hổ phách
Âm thầm giao cảm phút sang trang

Tầm nhìn theo dõi ở bên kia
Ngọn núi xanh màu tuyết khắc khuya
Đã thấy lạnh lòng mà diễm lệ
Cuối trời gieo rắc hạt đầm đìa

Trời cao e lệ sắc xanh phai
Màu ngọc trăm năm vẫy gót hài
Cùng sợi tơ mây màu nắng nhạt
Vân phong tầng bậc tự hôm mai

Nắm chặt bàn tay phút mặn lòng
Quan hà đầm ấm khúc kiều phong
Phương trời Ái Nhĩ Lan xa cách
Mà rất mềm môi vị thắm hồng .
DIỆN MẠO SẮC XUÂN .

Ngày xuân giọt nắng non vàng
Phơi lên đây đó suốt ngàn dặm xa
Tơ lòng giao cảm thiết tha
Thềm hiên viễn xứ quan hà nín câm
Màu hoa nở nhụy đâm mầm
Vi vu tiếng gió cung trầm nốt la
Xạc xào cây trụi lá hoa
Bên đường khuya khoắc mái nhà phong rêu
Như dường vang vọng hồn theo
Tiếng bay lượn gió nhạc triều bình minh
Trên cao trời hạ lộ trình
Ngàn mây rong ruổi đài kinh phong hồ
Lượn trôi hoa sóng lô nhô
Ngọt ngào giai điệu điểm tô cuộc tình
Nổi trôi lằn mốc phiêu sinh
Mà tơ sợi dệt trúc đình hằng mơ
Vào trong tâm thức bây giờ
Dòng trôi ghép vận men thơ nặng vành .
HỒNG PHẤN MÀU HOA .

Mùa xuân ở xứ Mặt Trời
Sắc hồng phấn tự một thời rất xa
Bên đường thắp sáng màu hoa
Tiếng xuân âm vọng giao hòa không gian
Bây giờ nặng trĩu hành trang
Chào xuân với giấc mộng hoàng hoa thơ
Cỏ non vương vãi mép bờ
Gót chân còn đó chưa mờ thời gian
Núi sương dàn giấc mơ hoang
Sợi bay giọt lạnh y trang hẹn thề
Con đường dẫn lối đi về
Đặc thù màu đá buốt tê tim lòng
Trời cao trầm sắc nhạt trong
Vo ve tiếng vọng ấm nồng lối đi
Vòng tay khép kín bấc chì
Trao lòng ánh mắt vành mi mặn mà .
BÌNH MINH PHƠI VÀNG NÚI .

Bình minh nhô sắc vàng non
Phiếu màu mây mỏng đầy hồn tao nhân
Sương vây vướng sắc trong ngần
Trầm tư màu núi băng tần diễm trang
Bông hoa thức giấc bên đàng
Lẳng màu xuân đượm vương mang tơ lòng
Sắc vàng từ đó hanh hong
Ướt màu sương lạnh vân phong vô thường
Đá hòn chấm phá miên trường
Phong trần tuế nguyệt chặng đường nhẹ trôi
Vầng dương chuyển tải khúc nôi
Vào trong tâm khảm cạn lời nhạc ru
Trời xanh lẫn bóng mây mù
Dặm xa hựu tấn giọt cù hoa bay
Rắc mềm nhụy vị đắm say
Nẻo xa bung vỡ xuân ngày cảm giao .

Thứ Ba, 10 tháng 1, 2017

MÙA XUÂN RẮC GIỌT HOA LÊ .

Hoa lê hoa táo điểm trang
Cho mùa xuân trải tơ loang nắng màu
Thảm xanh cỏ vướng cùng nhau
Gió lay từng lượn sắc màu hoa đi
Bước chân mình bước thầm thì
Đi vào thang bậc hoa kỳ rộ cây
Mùi hương mỏng nhẹ xa bay
Vào trong phế quản vướng vây nỗi lòng
Quê người giấc mộng hằng mong
Giờ cùng tao ngộ đếm đong nẻo đường
Hoa lê hoa táo thụy tường
Giấc mơ tràn ngập vấn vương tơ tình
Vần thơ trao gởi của mình
Ấm vòng tay khép lộ trình ngàn xa .
MÀU HOA THỨC DẬY MÙA XUÂN .

Thủy tiên vươn cánh tay tiên
Lá xanh mũi nhọn chọc xuyên nắng vàng
Hoa tơ màu lụa chứa chan
Lung linh ánh nắng đài trang bậc thềm
Cùng hoa diên vĩ trắng mềm
Nhụy đen tím góp vào thêm mặn mà
Nắng râm khoảnh khắc vàng pha
Chút sương khoan nhặt là là gieo tơ
Đỉnh non cao ấy bao giờ ?
Lặng thầm nắng rọi huyền mơ sắc vàng
Thì thầm òa giấc mơ hoang
Xạc xào tiếng gió suốt ngàn lạnh se
Không gian nhụy vị quế hòe
Ấm nồng của buổi đi về ghép thơ .
SẮC MÀU HOA TULIP .

Mùa xuân ở xứ lá phong
Cánh đồng bát ngát vắt trong nắng về
Những màu hoa sắc lặng se
Mỗi khi dừng lại rắc mê vào hồn
Lặng im của một cánh đồng
Phân ngôi góc cạnh ấm nồng màu hoa
Sương còn loáng thoáng nẻo xa
Đám mây vương vấy đỉnh nhòa màu râm
Làng thôn sau bóng cây thầm
Dựa vào chân núi tơ trầm sinh nhai
Đồng hoa Tulip hôm mai
Màu xanh sắc lá cảm hoài tầm trông
Chiều phai màu nắng vân mồng
Lao xao trong tiếng gió lồng lộng bay
Là thơ tình vận mê say
Len vào với gió hoa lay động màu .
HOA CẢI DẦU HÀN QUỐC .

Màu hoa vàng cải dầu kia
Kéo dài vạch nối đến bìa núi cao
Thênh thang mấy dặm cuộn trào
Vắt trong ánh nắng xuân trao gởi tình
Gót chân lặp bước chúng mình
Vào trong quỹ đạo lộ trình vàng bay
Mắt rờ được sự đắm say
Bên đường lộng gió tơ ray rứt màu
Thì thầm tiếng nói lao xao
Ngàn hoa dao động sóng chao đợt vàng
Trắng trong khoảnh khắc chặng đàng
Mùa xuân hoa cải chứa chan vào hồn .
CẢI VÀNG BÊN ĐỒNG CỎ XANH .

Cánh đồng thôn dã vào xuân
Màu xanh mềm mại ngập ngừng bước chân
Nắng soi màu ngọc trong ngần
Xuyên mây vũ tích rọi tầng bậc qua
Bóng cây hàng lối gieo hoa
Lối đi quanh quẩn âm ba gió đùa
Lá reo xào xạc lua khua
Tơ mành phong cảnh nhặt thưa sắc màu
Hoa vàng cải vướng nát nhàu
Nét tranh thao tác nhịp cầu sang xuân
Đường đi thổn thức rưng rưng
Ngàn mai dặm liễu dễ chừng rớt rơi
Bên thềm ngan ngát xa khơi
Tình thơ dừng lại khoảng trởi lặng im .
NHỤY VỊ HƯƠNG MÙA .

Nhu thuần diễm lệ yêu kiều
Nắng soi thềm núi sợi thiều hôm mai
Xuân mùa màu tuyết phôi phai
Đỉnh non cỏ nhuộm liêu trai thể hình
Họa hoằn mẫu vật tồn sinh
Ghép toang tranh vẽ lung linh bên trời
Phong tùng vươn ngọn nghẹn lời
Nắng soi kiều mị giọt rơi tuyết nhòa
Bên bờ chen chúc màu hoa
Lạc loài sắc trắng vòng qua hai bờ
Hồ trong lắng đọng sắc mơ
Khung trời chìm xuống ỡm ờ bóng mây
Mình về nặng trĩu vòng tay
Vương mang hình dáng xuân đầy ý thơ
Cài chung trang cảo từng tờ
Kéo dài vạch nối đem mơ vào mùa .
KHOE SẮC ĐÀO XUÂN .

Gót chân lãng mạn vượt trùng
Song hành theo sắc màu chung trữ tình
Hoa đào hồng sắc bình sinh
Trải dài trên suốt hành trình ruổi dong
Bên bờ mặt nước lắng trong
Cỏ xanh thềm nắng vân phong bụi hồ
Tháp tầng cao vót họa đồ
Màu xanh lắp ghép điểm tô lụa là
Rộn ràng phương tiện dặm xa
Điểm dừng trên bến nắng là màu trôi
Con đường thềm nước phân ngôi
Bước đi theo nằng ấm lời tình say
Sắt đồng nắm chặt bàn tay
Gió đưa từng mỗi cánh bay sắc hồng
Rơi vào đôi mái sương nồng
Khắc ghi cuộc lữ hằng mong thơ tình .
RỘN RÀNG HOA DẠI BÊN KHE .

Núi màu xanh buổi sang mùa
Nắng trôi từng mảng vẳng đưa gió triều
Suối dòng trong vắt nước reo
Rõ từng hòn đá rắc gieo cung thềm
Cỏ hoa dại nở êm đềm
Gió lay tơ liễu nhung mềm lung linh
Con đường đất đỏ tồn sinh
Khốc khô màu sắc điêu linh bụi trần
Dặt dìu mây nõn phù vân
Đỉnh non bung vỡ mấy tầng quan san
Theo con nước suối bình an
Cuối miền giai ngẫu đăng quang thơ tình
Mùa xuân trở giấc hiên đình
Dặm xa điểm xuyết hậu đình hoa thơ .


HOA ĐẢO NẮNG MÙA XUÂN .

Không gian lặng lẽ thần tiên
Cũng là phong cảnh đào nguyên xa vời
Ngọt ngào phiếm định từ ơi !
Ở đây dòng chảy mọc mời gót chân
Nắng màu mềm mại văn lân
Giọt soi lấp lánh trong ngần pha lê
Du thuyền rẽ sóng đi về
Ôm thềm doi đất rắc mê sợi hồng
Chút xanh màu cỏ tơ đồng
Còn đang giọt lạnh sương đông muộn màng
Bên kia một sắc dầu loang
Còn vương vấy tuyết mỏng màng nắng soi
Dòng xanh ngọc vỡ quan hoài
Màu trời nhạt nhẹ nắng phai ít nhiều
Giáo đường đơn lẻ quạnh hiu
Tháp tầng vươn nắng tương tiêu dặm ngàn
Gom vào ánh mắt không gian
Màu hồng điểm xuyết tơ loan cuối trời .

Thứ Hai, 9 tháng 1, 2017

BÌNH MINH VIỄN XỨ .

" Bình minh rực rỡ phương Đông
Biển xanh gơn sóng , mây hồng như mơ "
Không gian im lặng rót tờ
Mà rưng rức nốt nhạc tơ bên thềm
Bóng dừa lay động mượt mềm
Lệ kiều từ thuở vướng niềm quê xa
Nước dòng trôi mãi gấm hoa
Lung linh sắc nước lụa là dặm khơi
Nhìn qua phong cảnh nghẹn lời
Giọt bay hoang lạnh khung trời nhớ nhung
Thời gian còn lại cầm chung
Sẻ chia nhau phút tao phùng hằng mong
Gió bay từng lượn vân phong
Lung linh màu nắng tơ lòng gởi theo
Ở đây đông lạnh tương tiêu
Còn bên ấy gót chân triều nắng mai
Nỗi lòng cộng hưởng dị sai
Tình thơ gởi trọn gót hài chân mây .
ĐÀO NỞ BÊN TRỜI .

Mật ở trong hoa gọi cánh ong
Tơ mành nét vẽ cạn vân phong
Nắng màu đồng điệu toang loang sắc
Vào giữa tình thơ cuộc ấm nồng

Đào bạch hoằng khai điểm địa cầu
Hồ Lemon buổi lẳng dòng sâu
Trước thềm xuân của mùa ong bướm
Hai mái sương chung một sắc màu

Cánh trắng xòe vương trải nhụy vàng
Như là bung vỡ sự mơ hoang
Để cho hương vị là vào gió
Trọn vẹn chân dung một chặng đàng

Bóng dáng chàng ong rất đặc thù
Cạn nguồn thêu dệt tự muôn thu
Dường hoa đôi cánh mềm thi vị
Lối rẽ vây vương xóa bụi mù

Những nụ hoa kia mộc mạc ơi !
Nhạt xanh gom gọn trắng không rời
Khẽ khàng trong nắng ru giai điệu
Để giọt tình thơ ghép nổi trôi .
SẮC ĐÀO VƯƠN NẮNG .

Nắng đào tranh sắc dưới vầng dương
Góc cạnh tự nhiên rắc chặng đường
Vào cõi ta bà hồn lạc lỏng
Bên trời dệt mối cập bờ tương

Như là dáng đứng của hàng quân
Cánh tỏa hồng tơ rót ngập ngừng
Vào giữa không gian trong vắt sắc
Trời xanh e lệ phút rưng rưng

Gió đưa dòng chảy vị hương môi
Từ cánh đào loang đến khắp trời
Của xứ ấm nồng mùa luyến ái
Thềm xuân trầm mặc đến xa khơi

Song hành theo lối ngập buồng tim
Hồng sắc đào ơi ! phút nổi chìm
Của vận thơ lòng giao cảm vị
Men nồng sải cánh thẳng đường chim

Hong khô thềm bước để nhường cho
Màu sắc quỳnh tương nặng chật đò
Xa lắm bậc thềm ngoài viễn xứ
Tuôn tràn bốn mắt chuyển tình thơ .

TÍM MÀU SE LẠNH .

Tím màu thay sắc tà huy
Đường vân tia sét lối đi vỡ òa
Như trong toang một hiên tòa
Bảo lưu nét vẽ tài hoa của thời
Giáo đường sắc nét tơ rơi
Gam màu độc lập phương trời viễn du
Im lìm góc cạnh dòng tu
Then cài cửa đóng bụi mù tịnh không
Ánh đèn vóc dáng nhòm trông
Phấn hương cho cõi ấm nồng hoàng hôn
Lạnh lòng níu mối tình son
Dặm xa dàn trải để còn gởi trao
Gót chân thang bậc dạt dào
Điểm danh khoảnh khắc tuôn trào vị môi
Tím màu trời lạnh xa xôi
Giáo đường trở giấc chuông hồi gọi xa .
MÀU NẮNG DIỄM TÌNH .

Ngày xuân giọt nắng bình yên
Chan hòa không phận suốt miền thiều quang
Ngày Hoa Thịnh Đốn rộn ràng
Đóa xuân cùng với hành trang qua thềm
Cùng nhau thưởng lãm êm đềm
Dòng trôi mặt nước tơ mềm lặng soi
Nắng phơi màu nhớ liêu trai
Dáng rùa bước chậm gót hài tiền duyên
Khúc cây gỗ sắc am thiền
Lộ trình tao ngộ bên hiên Tao Đàn
Trầm tư nặng một hành trang
Dặt dìu tờ cảo phượng loan quế hòe
Lặng thầm con nước xa nghe
Thì thầm tiếng nói vo ve dặn lòng
Nắng buông từng sợi vắt trong
Vỗ thềm hai trái tim mong mỏi nhìn
Tình thơ ấn tượng mực in
Nổi trôi ý tưởng niềm tin khỏa bờ .




HOA SẮC TRỮ TÌNH .

Màu hồng phấn ấy chao ơi !
Cứ vương vấy mãi vành môi giao hòa
Bên trời nắng ấm hôm qua
Thềm xuân đã mở ngàn hoa hạnh đào
Gió đưa sợi nắng lao xao
Phiếu lên đài cánh hoa dào dạt thơ
Nhụy vương từng sợi đỏ tơ
Nhẹ lay cùng gió giấc mơ điệp nồng
Nhịp mềm đôi cánh vân phong
Ngôn từ thức giấc ấm nồng hằng mong
Gom vào biết mấy tầng không
Để nghe hơi thở phổi ong căng đầy
Thoạt trông góc độ từng ngày
Nỗi niềm tâm khảm lặng bay theo cùng
Khung trời viễn xứ lắng chùng
Hoa , ong tao ngộ sự sung mãn lòng
Giở trang thơ để hanh hong
Vỡ òa giai điệu ruổi dong phương trời
Của mình mà thật cạn lời
Ôm cầm khoảnh khắc nồng môi vị mềm .
NẮNG RÓT THỀM XUÂN .

Mùa xuân trở giấc tỉnh chiêm bao
Những nụ hạnh nhân đã nở đào
Ngọn núi phong trần xanh độ nõn
Vỡ òa Hy Lạp nắng xôn xao

Bậc tầng theo lối xếp bàn tay
Ngát sắc xinh tươi ngợp tháng ngày
Mùa của xuân nồng đang réo gọi
Theo màu nắng mới gió tầm bay

Những loài thực vật thẫm nhung trang
Từng lối trầm tư dưới ánh vàng
Cái sắc xuân triều bay tở mở
Ấm nồng gót bước mỗi chiều sang

Bóng cây văn vẻ gió ngàn ru
Địa lý xa xôi tính đặc thù
Mà gót cần lao thì lặp lại
Đi theo dòng chảy tự muôn thu

Quanh co đường đất nắng soi màu
Lớp cỏ hai bên bắc nhịp cầu
Để khách du nhàn tầm ngưỡng mộ
Trước thềm xuân mộng gọi tằm dâu

Riêng mình giao cảm giữa không gian
Hai trái tim chung nhịp vỗ tràn
Ghép vận ân tình vào điệp mộng
Duyên thơ lẳng sắc một dung nhan .

Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2017

HOÀNG HÔN SE LẠNH .

Mây trong lòng giếng tự nhiên
Quanh sườn núi dựng hồn thiêng cõi trời
Nắng hoàng hôn nhuộm chơi vơi
Nếp hằn vách núi dòng trôi thì thầm
Bên này bóng tối nín câm
Bóng lau lách cỏ màu râm cảm hoài
Bên kia trời sắc xanh phai
Chút mây kiều rắc gót hài phong thu
Bên thềm tầm mắt lữ du
Mình ôm trọn gói đặc thù buồng tim
Lặng thầm vào cõi lặng im
Màu nhòa lần lựa cánh chim về ngàn
Tình thơ bỗng chốc tuôn tràn
Đỉnh trời se lạnh sang trang tơ lòng .
ẤM NỒNG TRÊN CÕI MÙ SƯƠNG .

Ngày đông sáu chục hơn rồi
Đỉnh cao đào đã nụ trôi vào mùa
Nắng soi từng giọt lua khua
Giọt sương chiều muộn cợt đùa nhân sinh
Râm ran tiếng vọng hậu đình
Hoa thơ bung vỡ hành trình sang xuân
Ấm nồng mà cũng bâng khuâng
Sắc tơ thổ cẩm ngại ngần đường cong
Trũng sâu mây kéo thẳng dòng
Nhạt mờ màu lạnh sương vòng triền non
Mình về lắp ghép lối mòn
Vào hành trang nặng nét son thơ tình
Vòng tay ôm gọn hiên đình
Dưới trời xanh ngọc lộ trình cảm giao
Đầy căng sợi đỏ tế bào
Vỗ tràn khoảnh khắc cùng trao nhau là ...
MỘT CÕI THIỀN HÀNH .

Trên triền đồi cỏ xanh non
Lối đi vân mộng nét son bụi trần
Êm đềm giọt rắc trong ngần
Trắng màu nhân thế thanh tân cõi thiền
Con đường trải ngọc ngà thiêng
Bóng cây vô ngã bình yên tháng ngày
Thả lòng theo những làn mây
Trôi xa bảng lảng men say lưng trời
Rọi vào đáy nước dòng trôi
Súng hoa vương vấy khúc nôi tím hồng
Hẹn thề nghĩa biển tình sông
Dừng chân đồng vọng men nồng xa khơi
Đếm từng tình khúc tơ rơi
Êm đềm khoảnh khắc vành môi cạn nguồn .
MÀU NẮNG TRONG NGẦN .

Chia hai dòng chảy Mỹ Châu
Mình về duyên hải thắm màu Mễ Cơ
Nắng lên rọi sắc huyền mơ
Ngọc ngà phỉ thúy xóa mờ lạnh đông
Trong ngần dòng nước ấm nồng
Trải dài đến tận mênh mông mây trời
Rong rêu lắng xuống gọi mời
Thẳm dòng nước sóng mãi trôi về ngàn
Sóng ôm bờ cát vỗ tràn
Mép bờ rả rích sợi loang nắng màu
Nhìn xa mây nước giao nhau
Cắt xanh đường thẳng thắm màu trùng dương
Song hành ngày để tơ vương
Mặn mà cuộc lữ vô thường chân như
Nẻo hồ nặng trĩu đồ thư
Tình thơ lắng lại tâm tư nặng đầy .

SUỐT DẢI MẶN MÀ .

Nắng giọt sợi mềm mãi viễn du
Hanh hao mờ tỏ giữa hư phù
Con đường nhỏ lót bê tông kéo
Vạch nới bây giờ đến vạn thu

Nồng ấm màu xanh quần thể cư
Dân đang sinh sống để cầm như
Miệt mài trong cõi thênh thang mộng
Mà rất tơ rơi rất hảo từ

Một sự an bình suốt dặm xa
Vào trong góc cạnh của giao hòa
Mồ hôi tần tảo dường hong sắc
Để gót chân mình gửi bướm hoa

Nhìn dáng trời cao thủy mặc tranh
Sắc mây vũ tích nắng soi mành
Ấm nồng biết mấy không gian lạnh
Chỉ có tim trào em với anh

Đi suốt thềm tơ nắng gợi miền
Tình thơ gieo rắc nhạc trường thiên
Cùng trao men vị dòng trôi nắng
Tận hưởng đôi bờ trọn kiếp duyên .
TUYẾT VẪN CÒN VƯƠNG .

Trắng màu vương vãi chưa tan
Dấu chân còn đó tiềm tàng ngày nao ?
Se lòng cái lạnh xuyến xao
Hành trang bụi bặm lẳng vào dòng trôi
Đá nằm sau cuộc giao bôi
Của kỳ phấn trắng qua rồi thời gian
Thềm hiên của một cung đàn
Cây vương vấy bụi tuyết ngàn trắng bay
Nắng phơi màu núi giải bày
Phân kỳ màu sắc tơ bay vào hồn
Mây trời vân vũ đầu non
Chút màu nắng nhuộm hoàng hôn võ vàng
Xạc xào ngọn gió vương mang
Cái hồn đông lạnh lụn tàn hôm qua
Bây giờ gót bước dặm xa
Gom màu vào mộng mặn mà vòng tay .
MÙA ĐÔNG ÔM XUỐNG CÔNG VIÊN .

Mùa đông không phải u buồn
Mỗi nơi mỗi vẻ tròn vuông chăng là
Khung trời lẳng sắc ngọc ngà
Màu thiên thanh nhuộm nẻo xa cơ hồ
Nắng soi màu sắc họa đồ
Đường tranh thủy mặc hanh khô rắc mờ
Tầm nhìn theo cõi xa mơ
Màu xanh cây lá ỡm ờ gợi duyên
Nước cùng đá đứng thành phiên
Những chìm những nổi giữa miền phong thu
Bên kia núi đá viễn du
Vách phơi nắng nhẹ giọt mù vàng phai
Nẻo hồ mai một một mai
Vỡ òa tiếng nói quan hoài dặm khơi
Mùa đông chấm phá phương trời
Chân dung kiều mị mọc mời tình thơ
Men yêu réo gọi đôi bờ
Vị nồng trang chật mắt rờ đài hương .

Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2017

HÌNH ẢNH TRỮ TÌNH .

Hai cây in bóng tình nhân
Cắt màu trời sắc trong ngần ngọc tương
Không gian còn những sợi sương
Rắc gieo chút lặng nhụy thường vô không
Hữu tình vẽ một dòng sông
Con đò vị thủy dòng rồng trắng trôi
Lều tranh dịch trúc chỗ ngồi
Tảo tần dừng gót mồ hôi mấy giờ
Con đường đất đỏ nắng mơ
Nhuộm lên giai điệu ỡm ờ nắng đông
Bên kia thanh tịnh nâu sồng
Màu phơi đỉnh núi vân mồng đầu non
Gió lay từng lượn vào hồn
Bên bờ cỏ ướt vun trồng tình thơ
Xa nghe gót bước huyền mơ
Tiếng chân tần tảo hững hờ vật nuôi
Xao bờ khoảnh khắc ngược xuôi
Ngày đông gần hết niềm vui chan hòa .
MÀU NẮNG ĐUỔI SÔNG MÂY .

Mây sà tạo một dòng sông
Lối đi giữa núi ấm nồng tư duy
Bình minh vẽ một lối đi
Tia soi rẽ quạt biên thùy quê xa
Bóng cây se lạnh giao hòa
Cùng mây nõn trắng tơ hoa sắc màu
Nổi trôi quần thể cơ cầu
Mà kiều mị sắc tằm dâu bấy giờ
Trời xa diễm sắc ỡm ờ
Chân dung của một đời thơ đi tìm
Sánh đôi liền cánh đôi chim
Thời gian bung vỡ buồng tim ấm nồng
Vầng dương ở cuối dòng sông
Là mây mà vẫn trôi dòng vi vu
Giữa dòng một cõi thiền tu
So le ý tưởng viễn du chặng đường
Vỗ thềm cập bến bờ tương
Tình thơ bạt tụy siêu quần nên chăng ?

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2017

LẠNH SẮC LÁ VÀNG .

Lá vàng rụng xuống lá còn vương
Thẳm dáng mùa đông rắc dặm đường
Giây phút nhớ nhung qua thế kỷ
Bên hồ lạnh nước cuối bờ tương

Tàng cây sũng nước gió ru lay
Khoảnh khắc thầm trôi phút giải bày
Cái lạnh mùa đông mang sợi nước
Của hồ còn đó đến hôm nay

Không gian đứng lại để buồn ơi !
Tiếng gót chân đi bước nghẹn lời
Ghế đá trơ vơ nằm rét lạnh
Cảm hoài dòng chảy tự tình rơi

Thênh thang thềm gạch ấy ngày xưa
Lắng nỗi buồn không thoảng mới vừa
Tiếng phách lỏng vào trang lữ thứ
Bên bờ ai dạo gió khoan đưa

Rồi nghe tiếng lá trở trên cành
Dao động cõi hồn em với anh
Một buổi bên hồ xưa thắng tích
Ghép vần thơ để diễm màu tranh .
KHẼ KHÀNG SẮC LẠNH .

Sắc màu giục giã ngày đông
Lạnh soi cành lá thiền không lặng bờ
Cành nghiêng rớt lá xa mơ
Chảy từng giọt lạnh nặng tờ hoa tiên
Ướt đằm cô đọng thành phiên
Tình thơ đan dệt cuối miền lữ du
Sắc màu lịm tím bờ thu
Cái không òa vỡ thiền tu nâu sòng
Toang nhòa hơi nước mùa đông
Lung linh theo gió tơ đồng nỉ non
Giao niềm men vị môi hôn
Giữa trôi quạnh vắng giữa nồng vòng tay
Sáng lòa ánh của tơ bay
Nét xưa thủy mặc hôm nay men tình .
MÀU LẠNH TRĂM NĂM .

Con đường thế kỷ đi qua
Hàng cây cổ thụ thăng hoa một thời
Dầm sương vào buổi lạnh trời
Mùa đông trầm mặc lá rơi lạnh hồn
Thì thầm tiếng gió nỉ non
Mù sương lịm tím lối mòn gạch hoa
Ghế ngồi vắng vẻ hôm qua
Ướt sương nhàu nát dặm xa gót hài
Công viên se lạnh kéo dài
Tàng cây nghiêng lá cảm hoài sợi tơ
Vắng hoe khoảnh khắc tiêu sơ
Nốt rơi nhạc lặn lay tờ hoa tiên
Ấm nồng gót bước thềm hiên
Nghe hồn òa vỡ một phiên khúc nồng
Ghi vào giai điệu trắng trong
Của mùa du lữ ngày đông gọi mời .
SƯƠNG LẠNH QUANH HỒ .

Sương loang hồ nước Kiều thơ
Người đi nghe lạnh vẩn vơ vào hồn
Gót nhòa theo bước chân son
Bồng bềnh nhân ảnh lối mòn trăm năm
Lặng se cây trụi lá thầm
Trong hơi lạnh gió tiếng trầm lắng nghe
Thì thào những nốt buốt tê
Nét trên toang vẽ lối về ôm sương
Bên kia hoang vắng vô thường
Giữa dòng hiện vật như dường bơ vơ
Tịnh không thấy được hai bờ
Âm u khoảnh khắc huyền mơ sương màu
Đường dây chùng xuống cơ cầu
Rối nhàu cung bậc hằn sâu quãng đời .


MÀU ĐÔNG VÂY THÀNH PHỐ .

Lặng thầm Hà Nội giữa đông
Làn sương len lén vào trong hồn người
Phố thành im lặng chơi vơi
Dường còn giấc ngủ tơ rơi điệp nồng
Hàng cây se lạnh sắc đồng
Tiếng lay của lá dòng sông liễu mành
Con đường lối rẽ quanh quanh
Vắng hoe âm khúc an bình thời gian
Nón quê hương vọng bên đàng
Cần lao phương tiện hành trang vào ngày
Se lòng nghe tiếng tơ bay
Hương mùa đông lạnh rứt ray bên lòng
Vẳng nghe âm khúc tơ đồng
Tiếng xưa còn lại nốt hồng dặm khơi .

Thứ Năm, 5 tháng 1, 2017

HỒ LÁ ĐỎ TRONG ĐÊM .

Ánh đèn soi sắc lá
Hai màu lẳng lung linh
Trôi vào nước yên bình
Từng âm vần phiên bản

Màu bóng đêm khuếch tán
Nổi bật những tàng cây
Gió thổi lượn vướng vây
Trôi vào hồn dào dạt

Bên bờ nghe khúc nhạc
Trôi nổi giọng huê tình
Gởi gắm mộng chúng mình
Vào dòng trôi la thứ

Cạn nguồn đêm dạ lữ
Hoằng hóa vào cảnh quan
Diễm tuyệt một thời gian
Tình thơ và thỏa nguyện

Không gian màu liễu truyện
Lẳng sắc mái tây hiên
Nồng ấm gót vẹn tuyền
Chung vòng tay trao gởi

Dòng nước trôi diệu vợi
Đi đến một không gian
Trải thảm lối tơ vàng
Đội chung vòng vương miện .
NHỮNG BÓNG MÂY BAY .

Ra ngoài nhìn suốt không gian
Bóng mây lãng đãng mỏng làn trầm tư
Trong bầu trời sắc chân như
Thênh thang mở ngõ ngôn từ qua môi
Sau lưng nắng nhuộm ngọn đồi
Cành gie bóng ngã lá ngời màu pha
Buông mình ngọn gió âm ba
Khẽ khàng dao động tiếng là là trôi
Cỏ vươn mà mượt chỗ ngồi
Giở trang cảo mộng giao bôi vận tình
Xa vời các thúy đài kinh
Không gian qiê kiểng lộ trình lắng trong
Dặt dìu khoảnh khắc hằng mong
Gởi trao hương vị men lòng qua thơ .
NẰM GIỮA MÀU THU .

Chao nghiêng mái tóc chụm đầu
Tình thơ hoàng hạc bên lầu hoàng hoa
Tầm nhìn dỗ giấc mơ xa
Nắng hồng bung vỡ lụa là không gian
Là thu muộn sắc dung nhan
Cứ vây vướng mãi cung đàn gọi thơ
Mái xưa thẫm sắc bụi mờ
Nét cong còn lại cuộc cờ phế hưng
Chút lòng hoài cổ rưng rưng
Rơi chung giọt nhỏ vào từng thất tim
Nắm tay lần ngón dõi tìm
Đưa hơi nồng ấm nổi chìm qua môi
Phương trời ở tận xa xôi
Mà dung chứa cả khúc nôi hẹn thề
Hành trang thơ lúc đi về
Nắng đầy dung mạo tím se cõi lòng
Những gì mình đã hằng mong
Còn nguyên bối cảnh tơ hồng dệt se .
ĐI VÀO LỐI MỘNG .

Cùng đi vào lối đào nguyên
Thênh thang sắc đá thềm hiên giao mùa
Mái sương sợi tóc gió lùa
Tơ bay trong gió nhặt thưa sợi chồng
Nắng trên cao lạnh giọt hồng
Vương vây cành lá huyền không ỡm ờ
Sắc xanh quần tụ đôi bờ
Bóng râm mời gọi giấc mơ chỗ ngồi
Ngày đi về đến phương trời
Gởi lòng vào những cơ ngơi lụa là
Gió từng lượn thổi gần xa
Mát buồng tim phút giao thoa tơ đàn
Trời cao mây nhạt sang trang
Cái mùa se lạnh dọn đàng chờ xuân
Lạnh se gót bước ngập ngừng
Đăng quang khung cảnh rưng rưng mối lòng
Thơ mùa hưng phấn đếm đong
Kéo dài vạch nối ruổi dong men tình .
MEN TÌNH GHÉP CẠNH ĐƯỜNG CONG .

Đây là góc cạnh của công viên
Nắng ấm vàng thêm ướp lá duyên
Còn đọng tơ mành và điểm xuyết
Không gian trong vắt sắc tinh tuyền

Dáng tre trầm mặc những tư duy
Có gió ru cành vọng biếng khuây
Sợi nắng vàng hong tia lấp lánh
Nổi trôi gót bước dạ vơi đầy

Lặng im dịch lữ mái màu xanh
Trại dáng cổ lầu ghép yến anh
Bên một vòng cung lăn thảm đá
Bóng râm quyến rũ gió ru mành

Đường toang lá đỏ nhã ca thơ
Cái sắc thu trầm dệt sợi tơ
Rơi nhẹ vào hồn ong bướm nhụy
Mình tròn trĩnh nhạc nối đôi bờ

Là riêng một cõi buổi tàn đông
Hạ cánh đường chim phút lắng trong
Góc cạnh tình thơ trôi nhuận sắc
Gởi trao âm vận ấm tim lòng .
CỨ MÃI BẢO LƯU .

Lá đỏ còn vương giữa nắng vàng
Mùa đông gần hết để xuân sang
Khung trời trở giấc màu trong vắt
Một bóng mây bông đọng cuối ngàn

Mái ấy trăm năm cứ mãi còn
Tự tình đẫm nét vẽ vàng son
Tư duy kiến trúc hào quang vọng
Lắp ghép thuần nhu mãi tự tồn

Im lặng dòng trôi giữa một ngày
Men tình dạ lữ mộng vương say
Bên bờ giao cảm tầm nhìn mỏi
Vẫn cứ trong veo tính giải bày

Gió gọi lá rung đợt nhẹ nhàng
Như còn sũng ướt giọt mưa loang
Mà nghe trong ấy đang bung vỡ
Nét đẹp hàn lâm quá ngỡ ngàng

Tiếng lá xanh kia cũng vỗ thềm
Rơi vào tâm thức của anh em
Đi qua màu nắng hành lang mộng
Nồng ấm vòng tay cạn nỗi niềm

Đây ở phương trời mẹ Thái Dương
Ngày đông rắc ấm sợi tơ vương
Mái đầu cùng chụm bên hè quế
Kết vận tình thơ giấc thụy tường .

Thứ Tư, 4 tháng 1, 2017

BẾN VẮNG .

Rối nhàu màu cát bọt bèo
Nắng soi khô khốc mè nheo lặng tờ
Sườn non im lặng bên bờ
Xạc xào cây lá giấc mơ tỉnh trời
Bên kia mây giọt tơ rơi
Dễ chừng bên ấy là nơi lạnh lòng
Ngọn đồi nhỏ bé chạy vòng
Ôm thềm biển nắng cuối song chắn ngàn
Chiếc xuồng nằm giữa chói chang
Ngả màu muối mặn hành trang cơ cầu
Liễu buông tha thướt trên đầu
Tiếng gieo như bắc nhịp cầu thơ tim
Cùng nghe những nốt tơ mềm
Tưởng chừng như gót chân êm băng tần
Vào trong màu nắng vắt ngần
Men bay nhụy vị phút gần gũi nhau .
THUYỀN VỀ BẾN MỘNG .

Con thuyền đã cập vào bờ
Màu phai mưa nắng bụi mờ chân mây
Neo dòng chùng một sợi dây
Lặng yên màu cát thoáng bay hương lòng
Gót chân còn đó cung vòng
Từ mười phương đã ấm nồng thời gian
Lặng yên con nước dâng tràn
Ngọc trầm phỉ thúy vương mang nắng màu
Chãy về suốt cuối dòng sâu
Những cù lao đá dãi dầu sương pha
Chân mây mặt nước giao hòa
Đỉnh trời nhu thục lặng tha thiết ngày
Tự tình khoảnh khắc mê say
Cả không gian nặng vòng tay hẹn thề .
ÊM ĐỀM PHONG CẢNH .

Nhà tranh vóc dáng cổ lầu
Nắng màu khô khốc chiều sâu xuyên rừng
Gió bay ru lượn cung từng
Rì rào tiếng của rưng rưng nỗi lòng
Bên thềm cát trắng xa trông
Nắng phơi bóng ngã những vòng râm rung
Nước xanh nhạt sắc tơ chùng
Lằn trôi khoan nhặt gấm nhung sắc trời
Đường về theo gió ngàn khơi
Lao xao tiếng vọng mọc mời xa đưa
Gởi trao khoan nhặt mới vừa
Cho tròn âm vận hương mùa viễn du
Cùng nghe nhịp nước bờ thu
Tiếng con thuyền mộng vượt mù qua sương
Vòng tay nồng ấm tơ vương
Rót lòng nặng trĩu dặm trường tình thơ .
BIỂN XANH LOANG MÀU NẮNG .

Nước xanh lượn gió cuộn dòng
Nắng phơi màu ngọc ru rong ấm nồng
Mùa mưa đã hết lạnh đồng
Nắng đem hương nhụy khắp sông hồ tình
Dãy non thấp ngọn an bình
Màu xanh loang nắng lung linh bóng mờ
Làng thôn rải rác bên bờ
Trải dài theo cát gieo tơ lụa mềm
Xuồng nằm trên bến dòng êm
Giờ dừng chân lại lênh đênh nước chờ
Đá hòn nằm đó bao giờ
Màu đen thẫm bởi cuộc cờ thời gian
Bóng cây sà nhánh gie ngang
Nét riêng chấm phá cung đàn viễn du
Trời trong vắt , sắc thiền tu
Bóng mây chạy trốn vào mù mịt non
Chặng xa ghi lại vàng son
Nắng soi phỉ thúy đầy hồn ngợp thơ .
BẾN CÁ HÀM NINH .

Nắng râm trải mật Hàm Ninh
Quần cư dân ở tự tình đã lâu
Dừa xanh cũng đã xanh màu
Dựa lưng vào núi cơ cầu tồn sinh
Bến xưa lặng lẽ an bình
Thuyền xuôi ngược lúc bình minh cá về
Tiếng cười vang vọng hồn quê
Loãng vào tiếng sóng giữa tê tỉ mùa
Mây theo từng lượn gió lùa
Rắc màu trắng khắp bông đùa không gian
Bên thềm cát , phút giao loan
Tiếng thơ làm đẹp giang san mọi miền
Cũng là hội ngộ tiền duyên
Khúc ly tao ấm dịch truyền vòng tay
Gió vương từng sợi tơ bay
Màu sương thức giấc vị say môi mềm .
GÓC CẠNH LÀNG CHÀI .

Lối đi nguồn cạn tảo tần
Làng chài Rạch Vẹm dấu chân nếp hằn
Xuồng bơi qua lại bon chen
Dầm khua quậy nước họa hoằn thanh âm
Cơ ngơi lều tạm dấu dằm
Gió chao nghiêng mái lặng thầm lung lay
Nước xanh trôi nổi vần xoay
Chân thềm cọc gỗ giải bày không gian
Mây sà tầng thấp miên man
Giáp màu nước biển dặm ngàn xa trông
Nắng soi màu sắc ấm nồng
Chặng đàng giao cảm tơ rong gót mềm
Tình thơ ghép vận êm đềm
Giữa dòng xanh biển giữa thềm cơ ngơi
Thênh thang rộng biển cao trời
Trải lòng nhau để gạn lời thơ cho .
MÀU NẮNG BIỂN BAN TRƯA .

Cánh cung thềm cát ôm màu
Biển xanh buổi sáng lặn dàu xa đưa
Bầu trời nắng ngả màu trưa
Gió ru nhẹ lượn vẳng đưa dặm ngàn
Đồi cây dao động rộn ràng
Màu xanh vỡ nắng ôm choàng cánh cung
Gót chân du lữ lai trùng
Trên thềm cát trắng ngại ngùng bóng râm
Khẽ khàng tiếng vọng thanh âm
Hàng dừa thế kỷ lặng thầm rắc gieo
Khung trời mây trắng bay theo
Màu xanh lãng đãng ít nhiều tư lương
Dòng trôi từ ở viễn phương
Tràn bờ nhè nhẹ tơ vương bụi hồ
Ngồi nhìn lối nước lô nhô
Ngoài xa tít tắp tràn vô ghế ngồi
Vận thơ trôi chảy bồi hồi
Hòa vào men vị bờ môi hẹn thề .
LỤA PHƠI MÀU THÁC .

Rì rào con suối từ xa
Men theo dòng chảy gấm hoa thác ngần
Nắng mai rắc giọt thanh tân
Lung linh màu nước mấy lần trắng đi
Tiếng rừng lay lá thầm thì
Không gian òa vỡ từ khi nào rồi
Dặm ngàn sông nước xa xôi
Song hành gót bước tài bồi buồng tim
Đi vào khoảng lặng đường chim
Nắng soi màu dẫn hướng tìm tình thơ
Đá lăn lóc dáng trơ vơ
Thẫm màu tuế nguyệt ven bờ suối trong
Cỏ cây vương vãi tơ rong
Cảm hoài góc cạnh nỗi lòng bàn chân
Thu gom tất cả thành vần
Biển trời Phú Quốc băng tần ghép thơ .

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2017

BÊN NGOÀI HANG ĐỘNG .

Bên ngoài là một không gian
Đồi cao nước biếc dặm ngàn núi non
Trời trong mưa tạnh ấm nồng
Bóng cây ru gió ruổi rong mượt mềm
Nước chao làn sóng vỗ thềm
Âm thanh cô đọng êm đềm xa trông
Men theo qua những đường cong
Vào thềm hang động ở trong tầm nhìn
Những ngày mưa tạnh lặng im
Xuồng bơi du lữ nẻo tìm tham quan
Rộn ràng chung một không gian
Sắc đồi phiên bản diễm trang mặt hồ
Cư dân rải rác họa đồ
Bình sinh trên bến phân phô tháng ngày
Mình về lạc bước mê say
Không gian lắng xuống bụi bay hương mùa .
RÉT LẠNH MÀU XANH .

Dòng trôi đập nước Cầu Cau
Màu xanh cồn đất thắm màu chè tươi
Mùa đông gần cạn đến nơi
Rét run se lạnh nghẹn lời viễn du
Qua đi cái nắng vàng thu
Bầu trời đọng lại hơi mù mưa giăng
Khói bay lãng đãng nếp hằn
Triền đồi vỡ hóa thẫm đen tảo tần
Ngoài xa đồi núi mấy lần
Màu chè sũng nước sức cần lao xanh
Tơ ru cơi gió đầu gành
Tiếng trôi âm vọng trường canh bụi hồ
Cành cây thủy mặc điểm tô
Sà gie trụi lá khốc khô bẽ bàng
Bên bờ hồ nước mơ hoang
Tương giao tầm mắt chặng đàng chè xanh .

NẮNG SỚM CÔNG NGUYÊN .

Nắng mới bừng lên giục tiếng gà
Hành trang du khảo đến miền xa
Đón màu nắng mật vào buồng ấm
Đôi trái tim yêu thách tuổi già

Có lượn mây cùng phấn bụi sương
Tao đàn trong nắng kết tơ vương
Sóng trùng mái trắng ôm thềm đá
Dào dạt thời gian nốt thụy tường

Bờ cỏ xanh non trải nắng mềm
Bàn tay anh xiết chặt tay em
Đi qua vùng cát không gian nắng
Nghe biển ru rong suốt bậc thềm

Bên đỉnh non cao ấp ủ mây
Tình thơ đan dệt tháng năm đầy
Ấm nồng khoảnh khắc đầu năm để
Nồng ấm tình thơ xiết chặt tay .
DẤU XƯA CÒN ĐÓ .

Bên thềm năm mới nắng bình minh
Trải nhẹ dòng trôi của lộ trình
Qua dãy Trường Thành xưa độ tuổi
Mấy ngàn di sản của hành tinh

Đi lên theo gót nắng chan hòa
Không kể trăm chiều suốt dặm xa
Để đến đầu non phong hỏa tháp
Ôm cầm hương mộng buổi sương pha

Điệp trùng non núi của ngàn năm
Sương nhuộm lây lan lạnh dấu dằm
Vạch nối chữ chi thời thượng cổ
Mặn nồng ý tưởng đến xa xăm

Màu xanh trầm tích một vùng non
Dao động từng cơn gió lạnh hồn
Thoạt tỉnh vòng quay dài lịch sử
Biết bao giọt nhỏ thấm càn khôn

Lặng thầm giây phút cạn tư duy
Uẩn khúc buồng tim một chút gì
Cho sự lao lung và khổ ải
Vương quyền bạo lực bởi từ khi

Đầu năm thưởng lãm cuộc du nhàn
Xóa sạch bụi hồ vị khổ toan
Để thấy không gian ngày diễm lệ
Tình thơ gom góp nặng hành trang .
CÙNG VẦNG TRĂNG ẤY .

Thân gửi anh Huy - USA .

Anh thấy vầng trăng nơi ấy không ?
Tại sao nó lại phớt son hồng
Vi chưng hy vọng bao giờ cũng
Hưng phấn lòng người để thỏa trông

Rồi những tầng nhà kiến trúc cao
Gần trăng là để thắp ngàn sao
Không gian anh ở còn bao kẻ
Hậu duệ đăng quang buổi cuộn trào

Ánh sáng màu đèn rọi sáng song
Tư lương nơi ấy ấm pha nồng
Cái vùng đất Hứa bao người đợi
Anh hãy tìm vui gót ruổi dong

Như bóng trăng kia ở đỉnh trời
Căng tròn ánh sáng chiếu nơi nơi
Làm tan đi hết màu sương lạnh
Tròn trĩnh vành môi những nụ cười

Em cũng hòa lòng theo ánh trăng
Cùng anh hòa tấu khúc đan xen
Nỗi niềm giấu kín bên bờ Giác
Để khỏi ưu tư khỏi nhọc nhằn

Em mượn tình thơ nhuộm mái sương
Quyết đi cho hết một cung đường
Ngày ngày ghép vận vòng tay ấm
Em thỏa nguyện lòng cập bến Tương .
ÁNH TRĂNG NƠI ẤY .

Thân gửi anh Huy  - USA .

Trăng đứng bơ vơ giữa đỉnh trời
Dễ chừng là ở cuối ngàn khơi
Nỗi niềm bên ấy bao nhiêu kể
Em ở quê hương mấy - nghẹn lời !

Cái sắc tà huy hổ phách trong
Những làn vây vướng rối bên lòng
Bậc tầng dòng chảy không gian mật
Mà khúc tình hoài khó đếm đong

Ở dưới không gian lặng lẽ màu
Vô cùng nặng trĩu giữa canh thâu
Bao nhiêu chan chứa hòa trong đó
Rưng rức buồng tim nặng mái đầu

Khoảng cách chiều dài mặt biển xanh
Đếm tay hết ngón dệt đan thành
Tơ lòng những buổi nay là thảm
Trải suốt cung đường em với anh

Em vẫn nhìn trăng chung đỉnh trời
Mắt nhòa ngấn lệ giữa đầy vơi
Mà lòng vẫn thấy hằng mong được
Một sự tương phùng nối dặm khơi

Viết để cảm thông những nỗi niềm
Dù cho cuối nẻo của đường chim
Những gì chan chứa đưa theo gió
Để mối thân thương thỏa ước tim .

Thứ Hai, 2 tháng 1, 2017

NHỮNG DÒNG NƯỚC TRÔI .

Những dòng suối chảy trắng tơ rơi
Gốc gác từ trên một đỉnh trời
Hợp lại biến thành dòng thác trắng
Ngày về dừng lại dặm xa xôi

Thác trôi lơ lửng nối dòng sông
Uốn lượn đi qua những cánh đồng
Lại đổ cuối nguồn dòng thác trắng
Không gian im lặng trải mênh mông

Đồi cao bên ấy nắng ôm xanh
Hoa cỏ muôn năm rắc liễu mành
Những gót chân đi nhòa lối cỏ
Nhạt mờ sợi lạnh vẽ nền tranh

Dựa lưng vào nắng mấy ngôi nhà
Đơn lẻ tơ mành giữa dặm xa
Vôi trắng tường cam huyền hoặc cảnh
Vô hình dung giữ vẹn màu hoa

Lùm cây ở dưới cánh đồng vàng
Bóng ngả nắng về rất chói chang
Nét đẹp phong hồ ru dỗ giấc
Trời Âu khép kín mộng giao loan

Ở ngoài viễn xứ ướp tình thơ
Giây phút trao nhau lấy mắt rờ
Giữa cõi ta bà hồn lạc cảnh
Cảm hoài cô đọng thỏa niềm mơ ...